Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 258: thức dậy uống nước bên gối đã không còn ai


trước sau

Đàm Hi phát hiện, món ăn ở đây rất nhiều, từ món ăn của Pháp đến món Địa Trung Hải, món Nhật món Trung đều có hết.

Cuối cùng, cô gọi món thịt bê nấu kiểu Zurich, xúc xích nướng, vì tò mò nên cô gọi thêm một phần lẩu phô mai, ừ… với thêm một cốc bia lên men thủ công.

Cô nói bằng tiếng Anh, giọng Mỹ chính tông, tốc độ nói nhanh, cắn nhả chữ nhẹ nhàng, rất dễ nuốt chữ, nhân viên phục vụ nghe rất khó khăn, méo hết cả mặt.

Lục Chinh chỉ đành nói chậm và lặp lại một lần.

“Sao anh không nói tiếng Thụy Sĩ?” Đàm Hi chớp mắt với anh.

“Tiếng Thụy Sĩ?”

“À, tức là tiếng Romansh.” Thứ tiếng địa phương này bị Đàm Hi âm thầm coi là “tiếng Thụy Sĩ”, dù sao cũng chỉ có người Thụy Sĩ biết nói.

“Em có thể hiểu được?” Ánh mắt anh kinh ngạc.

“Sao nào, xem thường em?” Hất cằm, bộ dạng vô cùng đắc ý.

Việc này đơn giản thôi, Thụy Sĩ tổng cộng có 3 loại ngôn ngữ chính thống: tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý. Ba thứ tiếng này Đàm Hi đều có thể nghe hiểu một chút, nhưng người nước ngoài đến sân bay đón cô và Lục Chinh lúc trước dùng loại ngôn ngữ khác, vậy thì chỉ còn lại tiếng Romansh mà chỉ ít người Thụy Sĩ biết nói.

Đàm Hi không hiểu, nhưng cô biết phép loại trừ!

Sự suy tư xẹt qua trong mặt anh, ẩn chứa sự dò xét, biểu hiện từ lúc máy bay đáp xuống đến bây giờ của Đàm Hi không giống như người lần đầu ra nước ngoài, nhưng khi làm hộ chiếu, trong hệ thống của cảnh sát lại không có ghi chép gì về việc xuất nhập cảnh của cô.

Đàm Hi biết người này đang nghi ngờ điều gì, nhưng cô không sợ, người theo chủ nghĩa vô thần như Lục Chinh chắc chắn sẽ không tin vào việc mượn xác hoàn hồn, thậm chí sẽ không bao giờ liên tưởng đến phương diện này.

“Trước đây đã từng tới?” Ánh mắt của cô quá vô tư, anh không nhìn ra được chút đầu mối nào.

“Từng xem qua hướng dẫn.” Đàm Hi ghé đến trước mặt anh, “Có bỗng nhiên thấy em rất thông minh không?”

“…”

“Trả lời!”

“… Ừ.”

“Vậy còn tạm được.”

Sau bữa ăn, cô nàng nào đó đã no căng bụng vẫn gọi thêm một phần đồ ngọt, ăn chưa được năm phút đã kêu đau bụng.

Lục Chinh vừa tức giận vừa đau lòng, mắng cô đáng đời.

Đàm Hi bỗng chốc xù lông lên, “Anh là đồ không có lương tâm!”

Hai người nghỉ ngơi nửa tiếng, đợi đến khi cô dễ chịu hơn mới rời đi.

Nhiệt độ ban ngày không thấp lắm, khoảng 10 độ, ánh nắng rực rỡ, chỉ có điều gió thổi qua lại hơi lạnh.

Lục Chinh choàng khăn cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng do rượu trông càng quyến rũ, khiến cổ họng anh hơi ngứa.

Hai người đi đến hồ Zurich, quả nhiên nhìn thấy lũ thiên nga chụm lại thành bầy.

Đàm Hi cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo dây màu đen mát mẻ, chiếc mũ bị cô gỡ xuống, một mái tóc đen mướt tung bay trong gió, cô tạo dáng xong, đón lấy ánh mặt trời, xoay đầu lại cười.

Tách!

Lục Chinh ấn nút chụp, dánh vẻ cười tươi như hoa của cô được lưu giữ lại.

Đàm Hi chạy lại xem hình, chê góc độ không đúng, bố cục hỗn loạn, ánh sáng cũng không đủ đẹp, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ xóa đi.

Đây là lần đầu Chày Gỗ nhà cô chụp cho cô.

“Qua bên kia đứng yên.” Đàm Hi chỉ vào vị trí trước chỗ của cô đứng.

“Làm gì?”

“Chụp hình.”

Lục Chinh không thể chịu đựng được sự nhõng nhẽo của cô, cuối cùng vẫn phải nộp vụ khí đầu hàng.

“Ở đây?”

“Nhích qua trái… lên phía trước một chút… xoay người, quay đầu lại…”

Dưới ánh nắng, anh mặt một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, bối cảnh là mặt hồ Zurich xanh biếc, dung mạo tuấn tú cương nghị, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, ngay cả quả đầu đinh cũng được mạ một lớp ánh nắng vàng kim chói lọi, cứ như thiên thần giáng thế.

Tiếng chụp hình vang lên, hình ảnh được ghi lại.

“Nhìn đi, đẹp hơn tấm anh chụp cho em nè.”

Lục Chinh cau mày, tầm nhìn dừng lại trên màn hình, kỹ thuật đúng là cao hơn anh.

“Yên tâm, em sẽ không chê bai gì anh đâu.” Đàm Hi ôm lấy cánh tay của anh, lắc qua lắc lại, hai mắt cong lại như vầng trăng khuyết.

Con tim anh khẽ động, nói không rõ là cảm giác gì, nhưng con ngươi lạnh lùng lại bất giác nhuộm lên ý cười.

Buổi chiều, hai người đi tới giáo đường Thánh Peter, Đàm Hi thấy hơi mệt, không có tâm trạng vào trong tham quan, chỉ cầm máy ảnh chụp vài bức ảnh ở bên ngoài.

Lục Chinh là một người đàn ông Hoa Hạ chân chính từ trong xương tủy, còn từng đi lính nữa, không tin ma thần, không tin tôn giáo nên cũng không muốn đi vào.

Cho nên hai người chỉ dạo một vòng ở bên ngoài.

Lúc đi, Đàm Hi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, kéo Lục Chinh đến phía trước một chiếc cột trắng, lắp chân máy, điều chỉnh thời gian hẹn giờ.

Sau đó, đụng vào ngực anh như một chú nghé con điên cuồng, ngẩng đầu, mỉm cười.

Cô nói: “Lục Chinh, hôn em!”

Anh khẽ sửng sốt.

Thời gian không đợi ai, Đàm Hi quyệt định nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh, sau đó kéo xuống…

Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, tiếng chụp ảnh vang lên.

Ánh nắng rọi lên hai con người đang ôm hôn nhau, đẹp như một bức danh họa tuyệt thế.

Rời khỏi giáo đường, chạy thẳng đến đường Bahnhofstrasse.

Chỗ này được mệnh danh là con đường giàu có nhất trên thế giới, độ dài 1.4km, ngang ngửa với sông Limmat, các cửa hàng nổi tiếng và ngân hàng nhiều vô số kể.

Vì để bảo đảm chất lượng không khí, nơi này cấm xe hơi chạy vào, chỉ có xe điện có thể hỗ trợ cho việc đi lại.

Mùi thơm lan tỏa trong không khí, đường phố sạch sẽ không một hạt bụi, dường như ngay cả bầu trời nơi đây cũng trong xanh hơn so với các nơi khác.

Đàm Hi chỉ vào một nhánh cây trụi lủi bên đường, vẻ mặt tò mò: “Đây là cây gì?”

“Cây Linden.”

“Thế ngôi nhà gieo trồng hoa đỏ trước cửa sổ thì sao?”

“Ngân hàng quốc gia Thụy Sĩ.”

“Sao anh biết được?”

“Qua đây rồi.”

“Với ai?”

“Hàn Uy.”

Đàm Hi không hề thấy xa lạ với cái tên này, cánh tay đắc lực của Lục Chinh, tổng giám đốc Lục Thị, “Đến làm gì?”

“Giao dịch vàng.”

Đàm Hi ồ một tiếng, hình như đã hiểu ra, giao dịch vàng ở Thụy Sĩ không bị hạn chế, mà trên con đường này lại tập trung ngân hàng của hơn 200 quốc gia trên khắp thế giới, thế nên, số lượng vàng giao dịch luôn đứng vị trí thứ nhất trên thế giới.

“Đem tiền chưa?” Cô hỏi.

Anh gật đầu.

“Nhiều không?”

“Yên tâm,“ Lục Chinh lĩnh hội được ý nghĩa của cô, sự dung túng lướt qua đáy mắt, anh vỗ vào đầu của cô, “Có thẻ.”

Đàm Hi vui mừng nhảy cẫng lên, hôn một cái vào mặt anh, “Yêu anh chết mất!”

“Chậm một chút…”

Đến khi mặt trời lặn, hai người mới trở về khách sạn.

Vừa vào cửa, Đàm Hi vứt túi giấy, quẳng giày bò lên giường, “Mệt quá!”

Lục Chinh đặt túi lớn túi nhỏ trên tay xuống, bật máy sưởi lên, một lúc sau, nhiệt độ trong phòng tăng lên.

Đàm Hi cảm thấy nóng, tháo mũ và khăn quàng ra, cuối cùng dứt khoát cởi nốt áo khoác và quần dài ra luôn, cơ thể nhỏ nhắn trắng trẻo đập vào chăn, giống như một chú chó con thích đùa giỡn, lăn tới lăn lui.

Hôm nay cô mua rất nhiều đồ, quan trọng là không cần phải tự trả tiền!

Trước đây, quẹt thẻ của chính mình là vui nhất, bây giờ cảm thấy thật ra người khác dâng thẻ lên cho cô quẹt cũng không tồi…

Lật người ngồi dậy, Đàm Hi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Qua đây.”

Lục Chinh treo áo khoác lên, xoay người liền nhìn thấy cô nhóc trắng như tuyết đang ngồi trên giường, một chiếc áo dây trễ ngực cộng thêm một chiếc quần lót viền ren, cười vô tâm vô phế.

Mỹ nhân quyến rũ mà trầm tĩnh!

Không biết vì sao, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện câu nói đó.

“A Chinh, anh qua đây!” Quả cầu tuyết vẫy tay, đôi chân dài đặt sát mép giường, tự do đong đưa.

Một bước, hai bước…

Đi đến bên ngường, cổ tay bị cô khều nhẹ một cái, “Ngồi xuống.”

Lục Chinh cau mày, thầm hít hơi, cô nhóc này có ý đồ dụ dỗ anh!

Đàm Hi thật sự không có ý đồ như thế.

Cô chỉ không quen mặc nhiều đồ trong môi trường ấm áp thôi, dù sao cũng đã lên giường, nhìn thêm vài lần cũng có sao đâu?

Hành động cởi mở không thoát khỏi liên quan đến cuộc sống du học sinh kiếp trước của cô.

Dù sao những người phụ nữ ra phố không mặc bra, hở một chút cũng không thấy xấu hổ ở nước Mỹ có rất nhiều, cô đã sớm không còn thấy kỳ lạ nữa.

“Mặc đồ vào.” Cắn răn, siết chặt nắm đấm.

“Nóng, không thoải mái.” Vừa nói, đôi bàn chân trắng tuyết duỗi tới ngực anh, sau đó luồn vào trong khe hở cửa hai bắp đùi của anh.

Cả người Nhị gia run lên, “Đừng nghịch.”

“Ủ ấm.”

“…”

Cuối cùng, không chỉ dùng chân, mà ngay cả tay cũng được sử dụng, cô nhóc ấm đến nỗi híp mặt lại.

“Cậu ơi, cậu ơi, cậu tốt quá…” Đàm Hi ôm lấy eo của anh, cái đầu nhỏ cọ cọ vào ngực anh.

Lục Chinh như bị nướng trên lửa, hít thở mạnh hai lần mới bình tĩnh lại được, “Yêu tinh!”

Bữa tối trực tiếp kêu nhân viên phục vụ phòng.

Đàm Hi cầm đũa chép miệng, đôi mắt to long lanh nhìn thẳng vào Lục Chinh, giống như một chú chó nhỏ đòi ăn thịt.

“Em muốn uống một ngụm.”

Anh lắc chai rượu trong tay, lạnh mặt: “Không cho.”

“Tửu lượng của em rất tốt mà.”

“Buổi trưa đã uống rồi.”

“Còn chưa được nửa chai mà!” Cô nàng nào đó không phục, riêng người này đã một mình uống ba chai lận.

“Em còn muốn uống bao nhiêu?” Khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống.

Đàm Hi giơ ngón trỏ lên.

“Không được.”

“…”

Buổi tối, nhân lúc Lục Chinh đi tắm, Đàm Hi không chịu được, lén mò lấy một điếu thuốc trốn ngoài hành lang hút.

Cô thấy vui mà, thế giới hai người, còn còn thể shopping điên cuồng, hễ vui là không kiềm chế được, hoặc là uống rượu, hoặc là hút một điếu thuốc.

Gió thổi vào từ cửa sổ, đốm lửa bỗng nhiên sáng lên, Đàm Hi hút mạnh một hơi, sau đó nhẹ nhàng phun ra.

Cùng với tiếng cửa thang máy mở ra, một chuỗi tiếng bước chân đi từ xa tới.

Cô không ngẩng đầu, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, làn sương trắng lượn lờ làm mờ đi cả khuôn mặt, cũng làm lu mờ luôn cả toàn thế giới.

“Cứ sắp xếp trước, rạng sáng đi đón người.”

“Lầu mấy?'

“Tám.”

“Đợi đã!”

Họ phát hiện ra Đàm Hi, vì cẩn thận, họ đánh giá cô một lượt từ đầu đến chân.

Áo choàng dài, tóc sõa ngang vai, dựa nghiêng ngả vào tường, động tác hút thuốc vô cùng thuần thục.

“Hey, thả lỏng đi, một con điếm mà thôi.”

“Trời, búp bê châu Á, thật xinh đẹp.”

“Lo làm việc trước, đừng nói nhảm!”

Ba người đi ngang qua người Đàm Hi, hai người trong số đó để lại một ánh mắt sâu xa khó dò, nhưng đáng tiếc cô không hề ngẩng đầu lên.

Mãi đến khi ba người họ rời đi, Đàm Hi mới dập tắt đầu thuốc, đứng ở chỗ cửa sổ hứng gió lạnh một hồi rồi mới trở về phòng.

Còn lúc này, ở cuối hành làng, ba người đi ngang qua lúc trước mới yên tâm rời đi.

“Will, thả lỏng đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Câm mồm!”

“Cô ta chỉ là một con điếm mà thôi.”

Sau khi Đàm Hi vào vừa bắt đầu nhớ lại đoạn đối thoại của những người kia, họ dùng tiếng Đức, còn là loại khẩu âm rất nặng, cô nghe nửa hiểu nửa không.

Nhìn thái độ cẩn thận của họ không giống khách du lịch.

“Đang nghĩ gì thế?” Lục Chinh tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm.

Đàm Hi không dám đứng quá gần anh, sợ bị ngửi ra mùi khói thuốc, ôm lấy đồ ngủ chui vào trong.

Không lâu sau, tiếng nước vang lên.

Anh lấy điện thoại di động ra, đi đến bên cửa sổ, gọi vào một số: “Chuẩn bị thế nào rồi?” Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước.

“Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.”

“Ừ, canh chừng kỹ vào.”

Ngâm mình trong nước nóng, thả lỏng cả người, cho nên, khi Đàm Hi bước ra, người cô mềm oặt, hai chân cũng nhức theo.

Ngã người vào trong ổ chăn, dị quốc tha hương, thoải mái rên hừ hừ.

Lục Chinh vén chăn chui vào, tay chân Đàm Hi quấn tới, giống như một sợi dây leo thường xuân.

Anh giống như một chiếc lò lớn, ổ chăn nhanh chóng ấm lên.

Lục Chinh giơ tay ra tắt đèn.

Hai người cứ ôm nhau như thế, rồi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Đàm Hi khát nước, bò dậy uống nước, lúc mở mắt ra, bên gối trống không, một sự khủng hoảng trỗi dậy trong lòng.

Cô không thèm mang giày, tìm trong phòng tắm trước, rồi ra ngoài ban công, đều không có.

“Lục Chinh?” Giọng cô run lên, không biết là sợ hãi hay hoảng loạn.

Chiếc đồng hồ cổ xưa trên tường đang hiển thị bây giờ là 1 giờ 20 phút sáng.

Đàm Hi lôi một chiếc áo khoác dạ trong chiếc vali đang để mở ra khoác lên người, cầm lấy điện thoại gọi vào số của Lục Chinh.

Tắt máy.

Cô mang giày, chuẩn bị ra ngoài đi tìm.

Suy nghĩ một lúc, lại trở về cầm theo một con dao gấp, con dao be bé nằm trọn trong lòng bàn tay.

Lúc mở cửa ra, gió thổi vào, Đàm Hi siết chặt cổ áo.

Trên hành lang chỉ để lại vài ngọn đèn, không được sáng cho lắm.

Đột nhiên, có tiếng thang máy đi lên, lúc Đàm Hi chạy tới, thang máy đã đi qua tầng 6 cô đang ở, dừng lại ở tầng 8.

Đing!

Tuy cách hai tầng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng báo hiệu thang máy mở cửa.

Đàm Hi nhớ đến ba người đàn ông gặp ở hành lang lúc nãy, cô nghe thấy một người trong số đó nói một số tám!

Trực giác mách bảo cô rằng, có âm mưu ở trong này, không chừng còn có liên quan đến Lục Chinh.

Không do dự thêm nữa, nắm chặt con dao nhỏ trong tay, chạy lên lầu từ lối cầu thang thoát hiểm.

Chạy như bay lên lầu 8, đã không còn nghe thấy động tĩnh gì, Đàm Hi nghiêng người dựa vào tường, hít thở sâu điều chỉnh nhịp tim, nhưng hai lỗ tai lại gióng lên thật cao.

Tiếng gió gào rít thổi qua, và tiếng thở dốc của bản thân.

Yên lặng.

Tĩnh mịch.

Lầu trên, phòng 907.

“Đội trưởng Thời, đến rồi!” Một người đàn ông to con chỉ vào màn hình giám sát, ánh mắt toát lên sự hưng phấn.

Thời Cảnh tiến lên trước, ánh mắt ngưng trọng.

“Họ dừng lại ở lầu 8.”

“Cụ thể vào phòng nào?”

“803. Có cần thu lưới không?”

“Đợi thêm đã.”

Người đàn ông to con nôn nóng, “Lỡ cuộc giao dịch của bọn chúng kết thúc rồi, thế thì chẳng phải chúng ta đã tốn công…”

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo vỗ lên vai hắn, “Hồ Tử, nghe theo chỉ huy.”

“… Vâng.”

Thạch Dao đi đến bên cửa sổ, đến gần rồi mới phát hiện ra có một người đang đứng ở nơi đó, áo đen quần đen, bóng lưng thẳng tắp dung hòa vào màn đêm.

“Đội trưởng Lục, anh…”

“Xưng hô không đúng.”

Bàn tay đặt ở hai bên hông siết lại thành nắm đấm, “Trong lòng tôi, cho dù đã ra chuyện gì, anh vẫn là đội trưởng của đội đặc chiến Lôi Thần!”

Lục Chinh không nói gì, ánh mắt sâu như biển.

“Lão Lục! Mau đến xem!”

Lục Chinh bước nhanh tới, ánh mắt Thạch Dao ảm đạm, nhưng lại biến mất nhanh chóng.

“Thang máy dừng ở lầu 8, lúc đi ra có 6 người, nhưng khi vào cửa chỉ còn lại 5 người, còn một người không thấy đâu nữa!” Thời Cảnh dừng hình ảnh lại, đúng là thiếu mất một người!

“Là trò che mắt do Eite bày ra, hắn ta chắc chắn vẫn còn ở trong thang máy.”

Sắc mặc Thời Cảnh khẽ thay đổi, “Hồ Tử, lập tức chỉnh sang camera của mỗi tầng lầu, nhanh lên!”

Thạch Dao bắt đầu kiểm tra cấp tốc: “Tầng 7 không có… Tầng 6 không có… Tầng 5 không có… Tầng 4…”

“Không, hắn vẫn còn ở tầng 8.” Lục Chinh đột nhiên lên tiếng.

Hồ Tử nhìn lão đại, Thời Cảnh đánh vào đầu hắn một cái, “Còn ngơ ngác ra đó làm gì? Mau chỉnh hình ảnh về lại tầng 8!”

“… Dạ.”

Đàm Hi không biết đã ở trong cầu thang bao lâu, có thể là 1 phút, cũng có thể là 5 phút, mãi đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân.

Là tiếng bước chân của một người!

Cô nhắm mắt, ngừng thở, một bước, hai bước, ba bước…

Từ thang máy bước ra đến phía bên phải… căn phòng thứ 6!

Tách… Tiếng khóa cửa khẽ khàng.

Đàm Hi ra khỏi cầu thang thoát hiểm, dựa vào bên phải, đếm số, 1, 2, 3, 4…

Nhưng cô lại không ngờ rằng mọi nhất cử nhất động của cô đều bị camera quay lại, Thạch Dao là người phát hiện ra đầu tiên: “Sao lại có một cô gái?”

Thời Cảnh cau mày, nhìn theo hướng cô ta chỉ, sau đó trợn to mắt lên, “Lão Lục! Lão Lục! Hình như tôi bị hoa mắt rồi…”

Nếu không sao lại cảm thấy người phụ nữ kia giống Đàm Hi thế?

Lục Chinh nâng mắt lên, giây tiếp theo cả người cứng ngắc, đứng dậy đi ra ngoài.

Chó con! Không chịu lo ngủ, lên đó nhiều chuyện làm gì?

Thạch Dao túm lấy anh, “Đội trưởng Lục, anh không thể đi! Người Eite dẫn tới đang ở lầu 8!”

“Buông tay ra!”

Cô ta rùng mình, đợi đến khi có phản ứng trở lại thì tay đã buông ra rồi.

“Thạch Dao!” Thời Cảnh tức giận, sự nôn nóng trong mắt hắn không thua kém gì Lục Chinh, nhưng trên mặt vẫn còn khá bình tĩnh, “Cho cô hai phút tìm ra vị trí cụ thể của Eite!”

“Vâng!”

Tốc độ gõ phím của Hồ Tử càng ngày càng nhanh, biểu cảm của Thạch Dao cũng trở nên nặng nề, mồ hôi lạnh chạy xuống dọc theo gò má.

Ngàn cân treo sợi tóc!

“… Tìm thấy rồi, ở 805!”

“Hồ Tử ở lại tiếp ứng, Thạch Dao đi theo tôi!”



Đàm Hi không dám đến quá gần để tránh người ở trong phát hiện ra điều gì từ ánh sáng ngoài khe cửa.

Chỉ có thể dán tai vào vách tường, thò đầu ra nhìn.

Hết cách, hiệu quả cách âm quá tốt, không nghe được gì, đang chuẩn bị rời đi, vai phải đột nhiên bị vỗ mạnh, cô trở tay giơ nắm đấm lên.

“Là anh.”

Sợi dây căng chặt trong lòng bỗng lỏng dần, lúc này cô mới phát hiện lưng mình đã ướt nhẹp, áo ngủ dính sát vào lưng, vành mắt, lỗ mũi bỗng thấy cay cay.

Cô cử động môi, không lên tiếng.

Lục Chinh hiểu được, điều cô muốn nói là: Cậu ơi, cháu sợ!

Con tim anh nhất thời mềm xuống như kẹo bông gòn, ôm cô nhóc vào lòng, yên lặng an ủi.

Không lâu sau, Thời Cảnh dẫn theo Thời Dao lao xuống từ lầu 9.

Đàm Hi trợn mắt: Sao anh lại ở đây?

Thời Cảnh vứt cho cô một ánh mắt phong lưu: Sao anh không thể ở đây?

Thạch Dao nhìn hai người đang ôm nhau, cảm giác như có một con dao đang khuấy trộn trong tim, đau như cắt xương lóc thịt.

Thời Cảnh: Khi nào Interpol sẽ đến?

Thạch Dao: Ít nhất phải 3 phút nữa.

Ánh mắt Thời Cảnh nghiêm lại, Eite đã biến mất 5 phút, còn đợi nữa e rằng cuộc giao dịch đã kết thúc rồi, còn bắt người làm quái gì!

Đàm Hi nhìn cánh môi hai người cử động không ngừng, nhưng lại không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay cả một hơi thở cũng không cảm nhận được, cô giương mắt lên nhìn Lục Chinh.

Lời thoại ngầm ở đây là: Còn giấu em bao nhiêu? Trở về em sẽ xử lý anh!

Thạch Dao lăn đến trước cửa phòng 805, nằm xuống sàn, không nhúc nhích tí nào.

Thời Cảnh cũng lăn tới, nhìn thấy hai người ra vẻ như muốn phá cửa phòng 805, Đàm Hi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ người họ muốn tìm không phải là người bước vào cuối cùng sao?

Rõ ràng là ở phòng 806 mà…

Đàm Hi kéo tay áo Lục Chinh, cử động cánh môi.

Sắc mặt anh khẽ thay đổi, nhanh chóng ra tay ngăn hành động của Thời Cảnh và Thạch Dao.

Thời Cảnh: Lục Chinh, anh sao vậy?

Lục Chinh: Người ở 806.

Thạch Dao: Không thể nào!

Thời Cảnh cắn răng, hai phút sau ra quyết định: Nghe lời Lão Lục!

Thạch Dao lúng túng, nhìn Lục Chinh bằng một ánh mắt đầy u oán, nhưng đáng tiếc, anh đã quay về ôm Đàm Hi rồi.

Nửa tiếng sau.

Xe cảnh sát dừng trước cửa khách sạn, tiếng còi cảnh sát vang lên liên hồi, vô cùng chói tai trong đêm kia yên tĩnh.

Từng chiếc cửa sổ khách sạn sáng lên liên tục, những người đang ngủ say đều đã tỉnh hẳn, có người mặc áo khoác xuống lầu hóng chuyện, có người chỉ thò đầu qua cửa sổ.

Tám người của Eite bị Interpol áp giải đi, bởi vì mang quốc tịch nước Đức nên bị trục xuất về nước thẩm vấn.

Còn người Hoa Hạ giao dịch với Eite thì do Thời Cảnh đưa về nước, sáng mai sẽ khởi hành.

Trong phòng.

Thời Cảnh như trút được gánh nặng, “Lão Lục, may mà có anh.”

“Không phải tôi.” Cô nhóc trong lòng đã buồn ngủ, còn anh nửa ôm lấy cô như thế này, hai tay dùng sức cũng không ngại mệt.

Thạch Dao dựa vào cửa sổ, hơi cúi đầu, nhìn không rõ thần sắc trong mắt.

Thời Cảnh cầm lấy một lọn tóc vươn trên vai Đàm Hi, ngoáy trước mũi cô, cười vô cùng xấu xa.

Chát…

Mu bàn tay bị đánh một cái, Thời Cảnh không kịp thu tay về.

“Đáng đời!” Đàm Hi ném ra một ánh mắt hả hê sung sướng.

“Con nhóc này, có tin anh…”

“Anh thế nào? Đánh em à?” Cô rúc người vào trong lòng Lục Chinh, kiểu cáo mượn oai hùm điển hình, “Có ngon thì cứ thử xem!”

“Lão Lục, trông chừng cô bé nhà anh, phiền chết mất thôi!”

Lục Chinh không nhìn anh ta, rút lọn tóc kia trở về, nhìn Đàm Hi, thì thầm một tiếng: “Ngoan.”

Thời Cảnh run lên, răng sắp bị ê hết rồi.

“Khi nào về nước?” Lục Chinh hỏi.

“Ngày mai. Hay hai người cùng về với chúng tôi?”

“Không muốn!” Không đợi Lục Chinh trả lời, Đàm Hi đã mở miệng từ chối trước, “Chúng tôi đến đây để đi du lịch!”

“Chậc, nhìn không ra lão Lục… anh cũng đen lắm.” Sau đó nháy mắt với Đàm Hi, “Nhóc con, em không thể bị con sói to này tha đi mất đấy nhé, nếu không, ngay cả xương cũng không còn đâu!”

Đàm Hi xót xa trong lòng, thật ra, cô đã chẳng còn xương nữa, bị con sói nào đó nuốt vào trong bụng rồi, chắc đã tiêu hóa thành cặn rồi.

“Đội trưởng Lục, hôm nay cảm hơn anh nhắc nhở, nếu không tôi thật sự…” Thạch Dao đột nhiên lên tiếng, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lục Chinh.

Đó là ánh mắt gì, Đàm Hi hiểu rõ!

Cười: “Vị đồng chí nữ ơi, thật ra cô nên cảm ơn tôi chứ ~” Dưới khuôn mặt ngây thơ là một con tiểu ác ma đang nở trứng.

Thạch Dao nhất thời kinh ngạc, ngay cả Thời Cảnh cũng hơi sửng sốt.

Đàm Hi đổi sang một tư thế dựa dễ chịu hơn, đồng tử Thạch Dao co rút lại, môi mím chặt.

“Em á?” Thời Cảnh xem như đang nghe truyện cười.

Cau mày, “Anh không tin à?”

Thời Cảnh lắc đầu.

“Nghĩ lại xem lúc đó em đang ngồi ở đâu. Đồ ngốc!”

Thời Cảnh sửng sốt.

“Bây giờ tin rồi?” Đàm Hi nhướng mày, vô cùng đắc ý.

Lục Chinh gật đầu, xem như khẳng định cách nói của cô.

“Nhóc con, làm sao em phát hiện được?” Ánh mắt Thời Cảnh nhìn cô nhất thời thay đổi, giống như đang nhìn bảo bối gì đó vậy.

Đàm Hi liếc mắt nhìn Thạch Dao, mỉm cười, “Em thức dậy uống nước, phát hiện bên gối không có ai nên đi ra ngoài tìm, vừa hay đụng phải đám người đó đi thang máy lên lầu 8, em leo cầu thang thoát hiểm đi lên theo, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của một người, muốn thò mặt ra xem thử ~”

“Chà…” Thời Cảnh vuốt mồ hôi thay cô, “Vận may của em không phải may kiểu thường đâu.”

Bỏ lỡ chiêu trò Eite cố ý sắp xếp để qua mặt, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bắt kịp được hành tung của hắn, dù sao, Thời Cảnh phục sát đất với vận may của nha đầu này.

Sắc mặt Thạch Dao trắng bệch, điều cô ta quan tâm dĩ nhiên không giống với Thời Cảnh!

Thức dậy uống nước, phát hiện bên gối không có ai…

Chuyện này nói lên điều gì?

Ngay cả tên ngốc cũng đều biết!

Lén nhìn Đàm Hi, một cô gái rất trẻ trung, vẫn còn nét ngây thơ trẻ con trên khuôn mặt, chẳng lẽ Lục Chinh lại thích kiểu con gái như vậy?

Rõ ràng không phải mà…

Chân mày cô ta nhăn chặt vì xoắn xuýt, dáng vẻ không cam lòng được Đàm Hi nhìn thấy rõ ràng, tay dùng sức, trực tiếp nhéo vào chỗ mềm nhất bên hông của người nào đó.

Cả người Lục Chinh cứng đờ, nặng nề nhìn người trong lòng.

Đàm Hi ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng.

Mẹ nó! Ai bảo anh trêu hoa ghẹo bướm hả?

Anh trai binh lính, em gái quân đoàn, thật không thể nào chịu đựng được!

“Cô đồng chí kia ơi, có phải bây giờ cô nên cảm ơn tôi không?” Chớp đôi mắt to, cho dù có bày ra dáng vẻ ép người quá đáng thì cũng khó khiến người ta thấy ghét được.

Ai kêu tuổi cô còn nhỏ, không hiểu chuyện nào?

Thạch Dao bỗng hiểu rõ, đây rõ ràng là đang nhắm vào cô ta!

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư sâu xa, chắc chắn không phải là thứ gì tốt lành!

“Vậy cảm ơn cô nhé!” Cô ta lên tiếng, mỉm cười, Thạch Dao cũng không phải là người ăn chay!

Ánh mắt Đàm Hi khẽ lóe lên, chà, nhìn kiểu này xem ra đã phản ứng lại, muốn đối đầu với cô chứ gì?

Hừ, cái thứ gì đây không biết…

Ngáp một cái, rồi xoa mắt, sau đó cọ vào ngực anh, “A Chinh, em buồn ngủ rồi…”

Tiếng nỉ non nũng nịu, cho dù là quả tim cứng như sắp thép cũng nên trở nên mềm mại hẳn đi.

“A Cảnh, việc còn lại tôi không nhúng tay vào nữa, cậu tự nói với ông Cát một tiếng. Tôi về nghỉ ngơi trước đây.”

Nói xong, vỗ vai Đàm Hi, ra hiệu cho cô đứng lên.

“Em bị dọa sợ rồi.” Sắc mặt cô nàng nghiêm lại, rất chính thức, “Nhức chân.” Cho nên, anh hiểu mà.

Quả thật, giới hạn của Thời Cảnh đã bị làm mới bởi cái dáng vẻ vô lại, côn đồ của cô.

Nhưng mà Lục Chinh vẫn dung túng, không nói lời nào, trực tiếp bế cô lên, “Đi thôi.”

“Hả? Ồ…”

Đàm Hi thò đầu ra vẫy tay với hắn, “Bye bye, Kẹo Thập Cẩm ~”

Sau đó lại lại xoay sang hướng Thạch Dao, cười tươi như hoa: “Nữ đồng chí, kỹ thuật trinh thám của cô cần phải nâng cao thêm đấy nhé, bye ~”

Sắc mặt Thạch Dao bỗng chốc trở nên khó xem.

Thời Cảnh thở dài, “Đúng là cô nên tự kiểm điểm lại.” Tuy không nặng lời, nhưng ánh mắt sắc bén đã nói lên tất cả.

Sai lầm lần này e rằng không thể cho qua đơn giản được.

Cô ta không sợ bị trừng phạt, điều duy nhất cô ta không hiểu được là tại sao Lục Chinh lại quen với kiểu con gái này, còn… ở chung nữa?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!