Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 263: tạm biệt thủ đô, tạm biệt ông xã


trước sau


Phong cách của Bàng Bội San trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ quyết liệt, cúp điện thoại xong liền dẫn theo hai cảnh vệ hùng hổ chạy đến bệnh viện.

“Ký đi.” Đưa đơn ly hôn ra, khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ không hề có chút biểu cảm nào.

Liêu Gia Văn cầm lấy bút, run tay.

Bàng Bội San không nói gì, cho dù một tay bà đã tạo được kết quả này, thậm chí không tiếc thủ đoạn, nhưng vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh, thản nhiên ngay tại giờ phút sắp thành công.

Gừng càng già càng cay, Liêu Gia Văn thua không hề oan uổng.

“Tôi muốn gặp A Văn.” Bút vẫn không thể đặt xuống được, cô ta hiểu rõ hơn ai hiết, chỉ cần ký xuống thì từ nay về sau cô ta và anh sẽ hoàn toàn trở thành hai người xa lạ.

Hóa ra, cô ta vẫn không nỡ….

Tại sao vào cái lúc sắp mất đi mới để cho cô ta hoàn toàn tỉnh táo lại?

“Mẹ, con xin mẹ, cho con gặp anh ấy đi!”

“Thằng cả sẽ không gặp cô đâu.”

“Anh ấy sẽ gặp con!”

Bà Bàng mỉm cười: “Cho dù nó chịu, tôi cũng sẽ không đồng ý.”

“Là bà! Bà không thích tôi, cho nên mới ép tôi ly hôn! A Văn chắc chắn vẫn chưa hay biết gì!”

“Hừ, Liêu Gia Văn, hình như cô đã quên mất mình đã làm gì rồi nhỉ? Con trai tôi tuyệt đối sẽ không đi nhặt đôi giày rách của người khác đâu!”

Con ngươi cô ta co rút lại, hai chữ “giày rách” như một con dao bất ngờ đâm vào tim cô ta, Liêu Gia Văn hối hận rồi, ngay từ khoảnh khắc Tống Tử Văn đẩy cửa phòng bắt gian tại trận, cô ta đã hối hận rồi!

Cố chấp không chịu thừa nhận mọi thứ, bảo vệ lòng tự trọng và cái gọi là sự kiêu ngạo đáng buồn cười, cô ta tự cho rằng bản thân mình đã tìm được lý do cho sự ngoại tình, luôn thôi miên rằng đó không phải là lỗi của mình. Nhưng sự đau khổ và khủng hoảng trong lòng không hề thuyên giảm dù chỉ một chút.

Cô ta sợ rồi.

Khụy gối, nghiêng người về trước, chỉ nghe thấy một âm thanh va chạm nặng nề, Liêu Gia Văn quỳ dưới đất, mí mắt của bà Bàng giật lên theo.

“Mẹ, xin mẹ hãy tha cho con.”

Bàng Bội San cười lạnh, vẫn đứng yên bất động: “Xem ra cô vẫn không muốn ký chứ gì, được, chúng ta cứ chờ mà xem.”

“Mẹ…” Giọng nói người phụ nữ thảm thiết như quỷ kêu.

Bàng Bội San ngừng lại, xoay người đi đến trước mặt cô ta, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hàm chứa sự khinh thường, lạnh lùng dễ thấy.

“Nếu sớm biết sẽ như thế, thì lúc đầu sao còn làm vậy? Ký đi, mọi người đều vui vẻ.”

“Tại sao cứ phải ép tôi?”

“Bởi vì lỗi lầm cô phạm phải không thể nào tha thứ được.”

“Tôi biết, bà vẫn luôn không thích tôi, nhưng đây là chuyện của vợ chồng chúng tôi, bà dựa vào cái gì mà lại nhúng tay vào?”

“Liêu Gia Văn, nếu tôi là cô thì tôi đã biết tự giác, ký xong sẽ đi, vẫn chưa đến mức mất hết tất cả. Cô nói đúng, tôi đúng là không thích cô, nhưng trước đây tôi tự hỏi bản thân mình đã đủ khoan dung rồi. Cô hễ ra nước ngoài là ở suốt mấy năm trời, tôi có nói gì chưa? Mồi lần về nhà đều trưng ra cái bản mặt lạnh lùng, tôi có mắng chửi cô không? Nếu không phải vì nể mặt thằng cả, thì cô là cái thá gì chứ? Ngay cả ba của nó còn chưa được sự đãi ngộ như cô đâu!”

Tống Vũ đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo bỗng hắt xì khiến cho bà cụ buồn cười: “Con trai à, chắc là vợ con đang nhớ con.”

Tống Vũ rút khăn giấy ra lau nước mũi, nhớ ông? Chắc không có khả năng đó đâu…

“Mẹ con xin thề, sau này con sẽ ngoan ngoãn ở trong nước, một lòng một dạ chăm lo cho gia đình. Không phải mẹ muốn ôm cháu sao? Con có thể bàn bạc với A Văn, đảm bảo trong năm nay…”

“Đủ rồi, tôi không rảnh nói nhảm với cô, buông tay!”

“Sao bà lại không cho tôi thêm một cơ hội? Nói cho cùng, vẫn là do bà xem thường tôi!”

Bàng Bội San cười lạnh, ánh mắt vừa thương hại, vừa như có trộn lẫn một thứ gì khác, “Người đê tiện, cũng sẽ nghĩ người khác cũng tiện như mình, hiểu không? Nếu cô đã coi bản thân mình là một đống bùn thì còn mong tôi sẽ xem cô như đám mây trắng trên trời à?”

Cả người Liêu Gia Văn run lên, sắc mặt trắng bệch.

Bà Bàng muốn nói hết những lời đã đèn nén trong lòng suốt bao nhiêu năm qua: “Là do cô thiếu thận trọng, cứ luôn cho rằng người ta nhìn cô bằng một ánh nhìn thành kiến. Tôi thừa nhận, cô đã đủ cố gắng, thậm chí quên ăn quên ngủ, nỗ lực phấn đấu trong Bộ Ngoại Giao, vốn dĩ có một người con dâu biết phấn đấu như cô là may mắn nhà họ Tống, nhưng cô căn bản lại coi thường nhà họ Tống!”

“Dùng chiêu trò thủ đoạn? Quan lại bao che cho nhau? Đây là những lời được thốt ra từ miệng cô chứ nhỉ?”

Liêu Gia Văn trừng to mắt, phủ nhận theo bản năng: “Tôi không có…”

“Xời… đã đến bước này rồi, cô không thể thẳng thắn một chút sao? Làm người phải bớt chiêu trò, thành thật hơn một chút.” Sự mỉa mai tràn đầy trong mắt Bàng Bội San.

Con dâu tốt của bà lại nói năng bậy bạ ở bên ngoài, bôi nhọ nhà họ Tống! Bà cũng vì xem qua tư liệu điều tra của Ám Dạ mới biết được, nếu không, đến khi nhà họ Tống của bà bị đâm mà vẫn không biết là kẻ nào giở trò sau lưng!

“Nếu cô đã ghét nhà họ Tống như thế thì còn cầu xin ở lại làm gì? Muốn giở trò ngầm? Hay muốn trả thù ai?”

Liêu Gia Văn lắc đầu điên cuồng, mặt mày tèm lem nước mắt nước mũi.

“Chúng tôi luôn cẩn thận mọi lúc mọi chuyện, thân ở trên cao, bất kỳ một bước đi sai lầm nào cũng có thể trở thành một đòn chí mạng. Những cô thì ngược lại, nhiều lần kéo chân sau của chúng tôi, đúng là phá đi một bệ đỡ tốt! Cô cảm thấy bản thân mình rất thanh cao sao? Hừ, nếu không có nhà họ Tống, e rằng ngay cả cửa của Bộ Ngoại Giao cô cũng chẳng thế bước vào được, đây đúng là điển hình của “vong ân bội nghĩa!”

“Tôi dựa vào sự cố gắng của bản thân để vươn lên thì có gì sai?”

“Dựa vào bản thân chứ gì? Được, vậy tôi hỏi cô, lúc còn đi học cô nhận được giải thưởng quốc gia mấy lần? Cô có tham gia vào việc trao đổi học sinh không? Có lấy được bằng thạc sĩ chưa? Đây đều là những yêu cầu cơ bản nhất của Bộ Ngoại Giao đối với một thực tập sinh, xin hỏi Liêu Gia Văn cô đáp ứng được điều nào? Càng đừng nói đến việc thông qua khảo hạch trở thành công nhân viên chức nằm trong biên chế chính thức, việc đó có thể sánh như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc! Cô thật sự cho rằng chỉ với một chút bản lĩnh cỏn con đó của cô là có thể địch lại được những cao tài sinh đứng đắn đàng hoàng kia sao?”

“Buồn cười thật, một kẻ đi cửa sau như cô lại muốn đi phê bình người khác đi lên dựa vào quan hệ à? Lúc trước, chỉ cảm thấy cô thiển cận, tâm tư nhạy cảm. Bây giờ tôi lại thấy cô là kẻ khờ khạo! Một đứa hoàn toàn ngu xuẩn!”

Liêu Gia Văn như bị sét đánh, tả tơi héo úa như một quả cà tím bị nhấn chìm trong màn sương buốt giá.

Nhiều năm qua, hóa ra cô ta chỉ là một trò cười! Ha ha ha…

Cô ta cười mà lệ rơi đầy mắt.

Bàng Bội San không hề đồng cảm với cô ta một chút nào, loại con dâu này vốn không hề thích hợp với nhà họ Tống. Năm đó, nếu như không phải thằng lớn khăng khăng, mà bà lại sợ làm tổn thương đến tình mẹ con, thì sẽ không hề có chuyện đồng ý lấy cô ta vào nhà đâu!

“Nhớ kỹ, tất cả những gì cô có được hiện nay đều đến từ nhà họ Tống, không muốn thua quá thảm hại thì hãy ngoan ngoãn ký vào đơn ly hôn này. Nể tình mẹ chồng nàng dâu, tôi sẽ liên hệ với một bác sĩ giỏi một chút giùm mẹ cô.”

Im lặng một lúc, Liêu Gia Văn đứng im lặng như một khúc gỗ, sắc mặt u ám.

Ngay lúc sự nhẫn nại của Bàng Bội San đã hết, chuẩn bị rời đi, cô ta mới giơ tay lên lau đi nước mắt: “Còn ba tôi thì sao?”

Bà Bàng cười, thật biết thức thời, e rằng trên người Liêu Gia Văn chỉ có điểm này là được bà thừa nhận. Diễn xong cảnh khóc, quỳ gối màu mè, cuối cùng xác định được không còn hi vọng gì nữa mới bắt đầu giành lấy lợi ích lớn nhất cho bản thân.

Nói dễ nghe một chút thì gọi là biết xem xét thời thế, nói khó nghe thì là ích kỷ!

Vừa hay, chỉ cần có điều kiện để bàn thì chẳng sợ không ly hôn được.

Liêu Gia Văn bình tĩnh nhìn bà, “Thả ba tôi ra, tôi lập tức ký tên.”

“Xin lỗi, cục cảnh sát không phải do tôi mở, không phải muốn thả người là thả người được.”

“Bà muốn ba tôi ngồi tù?”

“Không phải là tôi muốn hay không, là ông ta có đáng hay không. Phạm lỗi thì phải gánh chịu hậu quả, lúc ông ta bán bản vẽ thiết kế, lén lút nhận tiền hoa hồng thì sao không nghĩ đến sẽ có ngày trở thành tội phạm? Nhà họ Tống nhà tôi đúng là có mối quan hệ, nhưng cũng thể dùng bậy bạ được!”

“Mẹ, không, bây giờ nên gọi là bà Bàng nhỉ, bà đang giả khờ với tôi à?”

“Ngại quá, con người tôi trước giờ vẫn luôn thông minh, dù sao chỉ có kẻ ngốc mới xem tất cả mọi người là kẻ ngốc, cô thấy thế nào?”

Nếu chuyện bàn bạc đã không thành công thì cô ta dứt khoát không khách sáo thêm nữa, “Xin lỗi, ngày nào chưa nhìn thấy ba tôi, thì tôi sẽ không ký tên ngày đó.”

“Ok!” Bà Bàng không hề tức giận, thậm chí còn cười ung dung, “Hy vọng cô có thể chịu đựng được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.”

Liêu Gia Văn cảm thấy lạnh sống lưng.

Lúc này, đèn đỏ ngoài phòng phẫu thuật bỗng nhiên tắt đi, vài y tá đẩy cửa ra.

“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?” Liêu Gia Văn nhào tới, tinh thần kích động.

“Xuất huyết não cấp tính, nếu muộn thêm vài phút thì e rằng không thể cứu được nữa.”

Liêu Gia Văn thở vào nhẹ nhõm, may mà… nhưng câu nói tiếp theo của bác sĩ lại đánh cô ta xuống địa ngục một lần nữa…

“Tuy người đã được cứu sống, nhưng mạch máu trong đầu bị vỡ, máu tràn ra đè ép dây thần kinh, liệt nửa người dưới…”

“Có thể… chữa trị được không?”

“Từng có tiền lệ như thế, nhưng cần liệu trình phục hồi, một số thuốc men, máy móc nhập về từ nước ngoài. Nếu điều kiện gia đình chỉ ở mức bình thường thì không nên làm như thế.”

“Cần khoảng bao nhiêu tiền?”

“Một năm đổ lại cần khoảng 70 vạn, nhưng không đảm bảo chắc chắn có hiệu quả, dù sao tố chất cơ thể mỗi người mỗi khác, có người có thể phục hồi như ban đầu, nhưng có người…” Bác sĩ thở dài, liên tục lắc đầu.

Liêu Gia Văn lảo đảo, lùi về sau một bước, bà Liêu đã được đẩy vào phòng bệnh.

Từ đầu đến cuối, Bàng Bội San chỉ lạnh lùng quan sát, “Lời tôi nói lúc nãy lúc nào cũng có hiệu lực, nghĩ kỹ rồi thì liên lạc sau. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, không có nhiều thời gian chơi “mạnh bạo” với cô, một câu ký hay không, hy vọng lần sau đừng bắt tôi phải cất công đi một chuyến uổng phí.”

“Đợi đã!”

Bà Bàng ngừng bước.

“Tôi cần tiền.” Cổ họng cô ta khô khốc.

“50 vạn.”

“Bà!”

“Đừng quên, cô là bên phạm lỗi, tôi không để cô ra đi với bàn tay trắng là đã may lắm rồi.”

“Ba tôi…”

“Chuyện này không có cửa để thương lượng“.

Con tim Liêu Gia Văn hận đến mức rỉ máu, cuối cùng vẫn phải ký tên lên tờ giấy mỏng manh kia, cũng chính tay chôn vùi cuộc hôn nhân vốn nên hạnh phúc mỹ mãn của mình.

Dựa vào thực lực của nhà họ Tống, có được bản thỏa thuận này thì không cần phải đi đến cục Dân Chính thì đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn.

Phần thuộc về Liêu Gia Văn được chuyển đến bằng hình thức chuyển phát nhanh.

Bà Liêu đã tỉnh dậy, chỉ trông một đêm cứ như già đi mười tuổi, “Chân của mẹ làm sao vậy? Gia Văn, chân của mẹ bị sao vậy?”

Là bà ta, đều là do bà ta hại!

Trương Diệp lợi dụng chức vụ lén lút cấu kết với công ty thương mại bị người giấu tên tố cáo, phía trên bắt tay vào điều tra, chưa đến một ngày đã lấy ra được chứng cứ xác thật, Bộ Ngoại Giao chính thức khởi kiện lên tòa án, tòa án phán quyết hình phạt tù ba năm, tịch thu toàn bộ tài sản phi pháp.

Nể mặt cô ta từng là con dâu cả nhà họ Tống, cuối cùng Bàng Bội San vẫn thủ hạ lưu tình, không cho Trương Diệp khai cô ta ra.

“Liêu Gia Văn, tôi đã làm hết tình hết nghĩa rồi, nếu cô còn không biết tốt xấu, nhất quyết muốn đi lên con đường cùng thì đừng trách tôi ra tay độc ác!”

Đây là câu nói của bà Bàng.

Hóa ra, mẹ chồng cô ta mới là nhân vật lợi hại nhất, đánh bước nào rào bước ấy, ép người đến vách núi, lại không để cho người ta rơi xuống, cứ lơ lửng như thế, lúc nào cũng thấy thấp thỏm không yên.

Buồn cười làm sao khi cô ta từng ngây thơ cho rằng đó là một tiểu thư nhà giàu thân phận phú quý, dựa vào nhà mẹ đẻ mới có thể gả vào hào môn.

Thậm chí, Liêu Gia Văn còn từng mang Bàng Bội San ra so sánh với bản thân cô ta, cuối cùng còn rút là một kết luận: Cô ta ưu tú hơn nhiều so với bà mẹ chồng sống cuộc đời an nhàn sung sướng này! Ít ra, cô ta còn có công việc, có năng lực, có đầu óc, tốt hơn rất nhiều so với một Bàng Bội San được phục vụ đến tận răng!”

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy thật sự là ngu ngốc mà.

Cốc cốc!

“Mời vào.” Chỉnh lý lại biểu cảm trên khuôn mặt, Liêu Gia Văn bình tĩnh lên tiếng.

“Chị Liêu, bộ trưởng có việc tìm chị.”

“Tôi sẽ qua đó ngay.”

“Tiểu Liêu đến rồi à, ngồi đi.” Trên khuôn mặt bộ trưởng Lý vẫn nở nụ cười hiền hòa như cũ, khiến người ta nhìn không ra chút đầu mối nào.

“Cảm ơn bộ trưởng Lý.”

Đợi cô ngồi xuông, lão lãnh đạo mới tiếp tục nói: “Chuyện là thế này, bên phía Brazil đang thiếu người, tôi chuẩn bị cử cô và Tiểu Triệu qua đó, vừa hay tạo một cơ hội rèn luyện cho người trẻ các cô.”

Nụ cười hoàn mỹ trên gương mặt của Liêu Gia Văn cứng đờ, mất một lúc lâu mới có phản ứng trở lại được: “Đi… Brazil?”

Không phải Paris, mà là Brazil?

Còn cả Tiểu Triệu đó nữa, thực tập sinh được lên chính thức vào năm ngoái, kêu cậu ta ra ngoài rèn luyện vài năm thì vẫn ổn, nhưng cô ta đã là nhân viên nồng cốt có đủ năng lực cạnh tranh vị trí phó bộ trưởng rồi, vẫn bị cử đến một nơi như Brazil sao?

“Bộ trưởng Lý, có nhầm lẫn gì không? Trước đây tôi rõ ràng là Đại sứ thường trú tại Thụy Điển, sao lại…”

“Hoàng gia Thụy Điểm bên ấy có yêu cầu mới đối với vị trí Đại sứ, chúng tôi đã suy nghĩ rồi, cảm thấy không hề quá đáng nên đã đồng ý.”

“Yêu cầu? Yêu cầu gì?”

“Liên quan đến mối quan hệ ngoại giao của hai nước, tôi không tiện tiết lộ ra.”

“Tôi không đáp ứng được yêu cầu sao?”

“Đúng vậy. Chúng tôi đã ra đưa ra lệnh bổ nhiệm, vị trí trống bên Thụy Điển đã được bổ sung, chỉ còn lại mỗi Brazil vẫn chưa chọn được Đại sứ. Tiểu Liêu à, tôi vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của cô, tin rằng dù có đổi hoàn cảnh thì cô vẫn có thể xuất sắc như trước. Cái gọi là, thép tốt phải dùng làm lưỡi đao, chúng tôi đều gửi gắm một sự kỳ vọng rất cao ở nơi cô.”

Vừa đấm vừa xoa, đây là thủ đoạn thường hay xử dụng của những người lõi đời.

Liêu Gia Văn đã từng nhìn thấy người khác bị gây khó dễ, cô ta chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn cười thầm trong lòng. Bản thân những người đó không có năng lực, lại còn đi oán trách lãnh đạo bất công. Thật không ngờ chuyện tương tự lại xảy ra trên người cô ta.

Ha ha… Thời thế thay đổi, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.

“Tiểu Liêu, còn chuyện gì nữa không?”

“Mẹ tôi ngã bệnh, tạm thời…” Cô ta nhìn thấy khuôn mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười của bộ trưởng bỗng nhiên trở nên nặng nề, lời đã đến bên miệng nhưng không thể thốt ra được.

“Cô nghĩ kỹ rồi? Nếu không đi thì lùi về làm văn phòng đi. Tôi nhớ trước đây cô từng là phiên dịch, vừa hay bên phía Học viện phiên dịch cao cấp đang thiếu người…”

“Bộ trưởng, tôi đi!”

Cô ta đã ở vị trí này quá lâu nên sớm đã quên đi những ngày tháng đấu tranh vật lộn ở tầng thấp trước kia. Cô ta là con dâu cả của nhà họ Tống, sao có thể cam tâm bị đánh về nguyên hình?

“Đúng rồi, vậy mới là đồng chí tốt. Tuy môi trường bên Brazil có hơi cực khổ, nhưng nghịch cảnh mới rèn luyện được người, cố gắng làm, tranh thủ sớm ngày trở về.”

“Tôi biết rồi.”

“Đi đi, lệnh bổ nhiệm sẽ được đưa xuống vào ngày mai, nhanh chóng khởi hành.”

“Vâng.”

Hóa ra, đây mới là quan trường. Không có ô dù của nhà họ Tống, mọi thứ kinh tởm đều trở nên vô cùng rõ ràng. Đây là một chiến trường, máu me tanh tưởi, thắng làm vua thua làm giặc, sao cô ta có thể cho rằng đây là chốn thiên đường của chính nghĩa và công bằng chứ?

Kết thúc rồi, mọi thứ đã kết thúc rồi!

Vì cô ta ngu dốt nên mất đi một cuộc hôn nhân, một người đàn ông yêu mình, một công việc đầy hãnh diện và một nhà họ Tống che mưa che gió cho cô ta. Mẹ bị liệt, cha bị tố cáo, người tình ngồi tù, những thứ cô ta cho rằng đáng tự hào đều vỡ thành mảnh vụn.

Ngày thứ hai bà Liêu nằm viện, phía cục cảnh sát có tin tức, ông Liêu đã nhận tội, bị phán ngồi tù 1 năm 3 tháng.

Ngày Liêu Gia Văn đi, đã là cuối thu.

Những nhánh cây trụi lủi nằm trải dài hai bên đường, miệng hà ra khói trắng. Không có ánh nắng, trời cũng không trong xanh, cô ta đeo khẩu trang, nhưng hơi thở vẫn tỏa ra khói trắng mù mịt.

Trong lòng như có một viên đá to đè nặng, cứ như giây tiếp kheo sẽ khiến người ta ngừng thở.

Đứng giữa sảnh khách sạn, xuyên qua những ô cửa sổ sát đất bám đầy hơi nước, cô ta ngơ ngác nhìn thành phố này một lần cuối cùng, bao lâu rồi chưa gặp A Văn?

Cái cảnh tượng xấu xí ấy đã trở thành khúc dạo đầu của việc hai người chia tay nhau, cũng là lần gặp mặt cuối cùng.

Sự dịu dàng nho nhã của anh, sự chu đáo ân cần của anh, sự quan tâm chăm sóc của anh, tương lai chúng sẽ thuộc về một người phụ nữ khác. Còn Liêu Gia Văn chỉ là một trang giấy đã bị lật qua, chứa đựng những nội dung xấu xí, mãi mãi sẽ không được lật trở lại.

Họ từng yêu nhau như thế, lúc ở bên nhau vui vẻ biết nhường nào, thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ thay đổi, giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ.

Khi đã tỉnh giấc, cô ta cũng nên trở về nguyên hình, lưu lạc trần ai.

“Chị Liêu, nên lên máy bay rồi.” Tiểu Triệu lên tiếng nhắc nhở.

“Đi thôi!”

“Ôi, thật sự hâm mộ với những người có người nhà đến tiễn.”

Liêu Gia Văn ngây người, cô ta cũng từng được như thế, chỉ có điều chưa bao giờ trân trọng lấy điều đó…

Tạm biệt, thủ đô.

Tạm biệt, ông xã.



“Mẹ! Con về rồi!” Tống Bạch vừa vào cửa thì đụng phải cảnh vệ viên Tiểu Hách, “Tuấn Tuấn, cậu cũng ở đây à! Không đi họp với ông nội hả?”

Hách Tuấn hơi đỏ mặt, cậu út cứ thích đặt biệt danh bậy bạ cho anh ta, thật không muốn sống mà! Còn Tuấn Tuấn nữa chứ…

“Này, trong tay có thứ gì vậy? Lấy ra cho tôi xem với nào?”

“Bưu phẩm của bà chủ.”

“Của tôi?” Bà Bàng rất thính tai, “Cầm qua đây xem thử nào.”

Tống Bạch ngoắc tay, “Tuấn Tuấn, cậu đi làm việc đi, để tôi cầm qua cho.”

“Vâng.” Bỏ chạy trối chết.

“Chà, Tiểu Tuấn Tuấn xấu hổ kìa…”

Bà Bàng đi tới, giật lấy tập tài liệu trong tay anh ta, trừng mắt nhìn: “Bớt chọc ghẹo Hách Tuấn lại đi!”

“Xời, nói không chừng Tiểu Tuấn Tuấn lại rất thích sự khiêu khích của con thì sao?”

“Con cho rằng ai cũng biến thái như con à?” Bà Bàng bác bỏ, bày ra biểu cảm “quả đúng như thế“.

“Mẹ! Mẹ ruột của con ơi! Có người mẹ nào lại đi dìm con trai ruột của mình như mẹ không? Ối, giấy xanh? Ly hôn rồi à?”

“Nếu không con nghĩ là ai hả?”

“Mẹ, mẹ thật tài giỏi!” Đồng chí Tiểu Bạch giơ ngón cái lên, nói thật, phụ nữ trong nhà này không phải ai cũng là đèn cạn dầu đâu.

Bà cụ đã tu luyện thành thần, thường sẽ không hay ra tay.

Bà Bàng vẫn còn trong giai đoạn yêu tinh, nhưng bản lĩnh tài giỏi, có thể xem như là Hắc Sơn Lão Yêu vậy!

Tống Thanh, chị anh ta trước mắt vẫn còn là một con tiểu yêu tinh, như Thiến Nữ U Hồn gì gì đó, chạy lon ton theo đuôi Hắc Sơn Lão Yêu, chuyên môn câu dẫn hồn phách người ta!

“Chuyện này mẹ định nói với anh con thế nào?”

Bà Bàng trợn mắt khinh thường: “Con cho rằng ai cũng ngốc như con à? Trong lòng thẳng cả đã có tính toán, không cần con phải lo lắng.”

“Hey! Con nói này, mẹ đừng có dìm con được không? Ít ra con cũng có giúp đỡ trong chuyện này mà!”

“Giúp đỡ? Con không gây thêm loạn thì đã cảm ơn trời đất lắm rồi!”

“Chà… hiện trường tai nạn, chuỗi khách sạn, hai chuyện đó đều do con xử lý đó, được không?”

“Vâng vâng vâng, con trai mẹ tài giỏi, đáng được biểu dương!”

“Hề hề… vậy mới được!”

“Nhìn cái dáng vẻ đắc ý của con kia, vớ vẩn!”

“Con thích…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!