Ba ngày chuẩn bị trôi qua như một cơn ác mộng. An Tịnh sống trong sự căng thẳng tột độ, phải đóng kịch hoàn hảo trước mặt Khắc Kiệt và những người hầu. Cô dành phần lớn thời gian trong căn phòng bí mật, làm quen với những trang phục và luật lệ mới của "Thư ký Dạ Yến". Mỗi lần chạm vào chiếc váy ren mỏng manh, cô lại cảm thấy một vết cứa vào lòng tự trọng.
Ngày lên đường, không khí trong biệt thự càng thêm nặng nề. Theo kịch bản của Ông Đông Lân, An Tịnh phải nói dối rằng cô về quê chăm sóc mẹ ốm.
Bữa sáng hôm đó diễn ra trong im lặng. An Tịnh cố tình tỏ ra ưu tư, lo lắng. Cô nhìn Khắc Kiệt, người vẫn giữ thái độ xa cách, bận rộn xem tài liệu công việc. Cô cảm thấy đau đớn, không chỉ vì phải nói dối mà còn vì sự thờ ơ của chồng.
"Em sắp đi rồi," An Tịnh lên tiếng, giọng cô cố nén sự run rẩy. "Mẹ em... bà bị cảm nặng. Em phải về một thời gian."
Khắc Kiệt ngẩng đầu lên, ánh mắt anh hơi thiếu kiên nhẫn. "Ừ. Anh đã nghe bố nói. Anh đã bảo tài xế đưa em đi. Em cứ yên tâm lo cho mẹ, công việc ở đây không cần em bận tâm."
Sự chấp nhận quá dễ dàng của Khắc Kiệt khiến An Tịnh hụt hẫng. Cô đã mong anh giữ cô lại, một chút thôi, hoặc ít nhất là hỏi han một cách chân thành. Nhưng không. Với anh, sự vắng mặt của cô dường như không gây ra bất kỳ xáo trộn nào.
"Anh... anh có nhớ em không?" Cô hỏi, câu hỏi bật ra theo bản năng, chứa đựng tất cả hy vọng và sự tuyệt vọng.
Khắc Kiệt đặt tài liệu xuống, nhìn cô như nhìn một vật cản đường. "Vợ chồng thì phải nhớ nhau thôi. Em đi đi, rồi nhớ gọi điện báo cho anh biết tình hình của mẹ em." Anh nói, giọng không hề có sự ấm áp.
Lời nói dối đã được chấp nhận. An Tịnh quay đi, cảm thấy tội lỗi và bị bỏ rơi. Cô biết, chính sự lạnh nhạt của Khắc Kiệt đã đẩy cô gần hơn đến vòng kiểm soát của Ông Đông Lân. Cô tự nhủ, cô làm điều này vì cô muốn giữ lại cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này, giữ lại sự ổn định mà Khắc Kiệt quá dễ dàng coi thường.
Sau khi nói lời tạm biệt giả dối với Khắc Kiệt, An Tịnh mang một chiếc vali nhỏ lên xe. Bên trong vali là những bộ đồ công sở bình thường mà cô sẽ mặc khi ở nơi công cộng. Chiếc hòm gỗ mun chứa đựng "hành trang bí mật" đã được Ông Đông Lân sắp xếp vận chuyển đi trước bằng một xe khác.
Khi chiếc xe Bentley đen sang trọng lăn bánh ra khỏi cổng Biệt thự Đông Phong, Ông Đông Lân đã đợi sẵn ở một địa điểm khuất tầm nhìn cách biệt thự không xa.
An Tịnh bước xuống xe. Lòng cô nặng trĩu. Ông Lân, với vẻ ngoài nghiêm nghị, mặc một bộ vest du lịch lịch lãm. Ông ra hiệu cho cô lên chiếc xe thứ hai đang đậu sẵn.
"Con dâu, con đã làm rất tốt. Sự bình tĩnh và quyết đoán của con sẽ là vận may lớn nhất cho chuyến đi này," Ông Lân nói, ánh mắt ông lướt qua gương mặt An Tịnh, có một sự tán thưởng và sở hữu khó tả.
Khi An Tịnh bước vào chiếc xe thứ hai, chiếc xe gần như là một phòng khách di động. Ông Lân ngồi vào ghế đối diện cô. Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, lăn bánh về phía thành phố S xa xôi.
"Chúng ta đi rồi. Giờ đây, con không phải là nàng dâu của Khắc Kiệt nữa," Ông Lân nói, giọng ông mang đầy sự thay đổi quyền lực. "Con là Thư ký Dạ Yến của ta. Và đây là Lệnh Bài Thứ Hai."
Ông Đông Lân đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ mạ vàng. Lần này, An Tịnh không còn run rẩy vì sợ hãi nữa, mà là run rẩy vì sự bất lực và sự chờ đợi điều cấm đoán tiếp theo.
Cô mở hộp. Bên trong là một chiếc vòng tay vàng được khắc hình một con rắn đang cuộn tròn. Dưới chiếc vòng là một mảnh giấy nhỏ.
Lệnh Bài Thứ Hai: Con phải đeo chiếc vòng này trong suốt chuyến đi. Nó là biểu tượng của sự tận tâm tuyệt đối. Hiện tại, ta cần một sự khởi đầu trọn vẹn cho chuyến đi quan trọng này. Hãy chuẩn bị cho ta một ly trà theo công thức ta thích. Và nhớ, con phải mặc thứ duy nhất ta cho phép khi ở trên xe.
An Tịnh nhìn xuống chiếc váy công sở cô đang mặc. Cô hiểu ý Ông Lân. Ngay lập tức.
Cô quay sang Ông Lân, ánh mắt tuyệt vọng nhưng cô đã đeo lên chiếc mặt nạ phục tùng.
"Bố... ông chủ, tôi xin phép thực hiện nhiệm vụ."
Chiếc xe tiếp tục lao đi trên đường cao tốc, cắt đứt An Tịnh khỏi thế giới cô từng biết. Cô bắt đầu cởi bỏ từng lớp trang phục công sở trước mặt Ông Đông Lân, người đang ngồi đối diện, nhấp một ngụm nước, quan sát cô với vẻ thâm trầm và hài lòng tuyệt đối. Cô biết, nghi thức mới đã bắt đầu, và chuyến đi này sẽ là một chuỗi ngày dài cô đơn và phục tùng bí mật.