Trời vẫn còn nhá nhem tối khi từng tia sáng đầu tiên len qua những tán lá rừng sâu, rọi lên con đường đất nhỏ dẫn vào Phái Thanh Nguyệt. Một bóng người thấp thoáng giữa màn sương, vừa đi vừa liếc nhìn những tòa lầu san sát, những vọng lâu tĩnh lặng như đang ngủ say. Nữ nhân này, mái tóc đen dài buông lơi, bước đi nhẹ nhàng nhưng thần thái không hề thua kém bất kỳ cao thủ nào.
Cô tên Lục Diệp, nhưng trong hôm nay, mọi người trong phái chỉ biết đến một cái tên khác: đệ tử nhập môn mới. Cô không phải con nhà võ hay xuất thân cao quý, nhưng trong túi áo, chiếc bản đồ cổ phái Thanh Nguyệt được truyền qua nhiều đời từ gia tộc cô, cùng với vài bí kíp nhỏ, là thứ sẽ giúp cô hoàn thành mục tiêu: học được tuyệt kỹ bị giấu kín từ lâu của phái.
“Chỉ cần trốn được sự soi xét của trưởng môn và vài đệ tử cứng cựa, mọi chuyện sẽ ổn thôi…” Lục Diệp lẩm bẩm trong lòng, vừa bước vừa quan sát xung quanh. Rừng cây hai bên đường rì rào như muốn nhắc nhở: “Đừng để sơ hở.”
Vừa lúc đó, một cánh cửa gỗ khẽ kẽ mở ra. Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ngươi là ai? Sao dám đi vào khu vực nội môn khi chưa được phép?”
Lục Diệp dừng chân, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên cao lớn đứng giữa lối đi, ánh mắt sắc lạnh như băng giá. Nam tử này mặc áo lam thẫm, tay cầm trượng gỗ khảm ngọc, dáng vẻ uy nghiêm khiến không một ai dám cãi lời.
“Ta… ta là đệ tử nhập môn mới ạ. Tôi… tôi không biết có quy định này,” Lục Diệp nói, hơi lúng túng nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Nam tử nhướng mày, bước tới gần, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô.
“Không biết mà cũng dám đi lung tung. Thật đúng là… một đệ tử mới thiếu kỷ luật.”
Lục Diệp nhếch môi, trong lòng cười thầm: Nam nhân này trông cao ngạo ghê, nhưng chắc chắn sẽ là người hữu ích nếu hợp tác. Cô cúi chào, giọng điệu lễ phép nhưng có phần tinh quái:
“Vậy… có cách nào để tôi có thể chứng minh mình xứng đáng học tập tại phái không?”
Nam tử hừ một tiếng, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị nhưng ánh mắt lộ ra chút tò mò.
“Chứng minh? Hừ… Chờ xem ngươi làm được gì.”
Cuộc gặp gỡ này chính là khởi điểm của chuỗi thử thách, nơi mà Lục Diệp phải dùng trí thông minh, nhanh nhẹn và một chút may mắn để vượt qua sự giám sát nghiêm ngặt của phái Thanh Nguyệt, và hơn hết, để khiến nam tử lạnh lùng kia – mà sau này cô biết tên là Nguyên Thiên, thiên tài của phái – chú ý đến mình.
Buổi sáng đầu tiên trong phái trôi qua với hàng loạt nhiệm vụ kiểm tra cơ bản: từ luyện tập võ công, nhận biết linh dược, đến ghi nhớ các luật lệ khắt khe. Nữ đệ tử mới, mặc dù là “lạ mặt”, nhưng thể hiện sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc. Những động tác tinh tế, chuẩn xác, khiến không ít đệ tử lâu năm trong phái phải liếc nhìn nhau đầy ngạc nhiên.
Nguyên Thiên đứng ở góc sân, ánh mắt lạnh như băng nhưng không giấu được vẻ bất ngờ. Người này… không tầm thường.
Bỗng nhiên, một tiếng la thất thanh vang lên:
“Coi chừng!”
Lục Diệp kịp thời né tránh một viên gạch ném từ một đệ tử đang trêu chọc cô, nhưng trong lúc xoay người, tay cô va phải một bình thuốc linh dược, khiến nó đổ ra một ít bột màu xanh. Nguyên Thiên lập tức phóng tới, một tay túm lấy cổ tay cô, ánh mắt nhìn thẳng:
“Cẩn thận một chút. Nếu làm hỏng linh dược của phái, hậu quả sẽ không chỉ là nhắc nhở đâu.”
Lục Diệp đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức cười: Thật cao ngạo mà cũng vừa tốt bụng nhỉ.
“Xin lỗi, tôi không cố ý,” cô nhỏ nhẹ.
Nguyên Thiên thở dài, thả tay cô ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời:
“Ngươi… có tố chất.”
Hai từ ấy, đơn giản mà khiến Lục Diệp cảm thấy tim mình nhích lên một nhịp. Cô biết, bản thân phải càng nỗ lực hơn, không chỉ để học được bí kíp phái mà còn để giữ vững phong thái trước thiên tài lạnh lùng này.
Buổi chiều đến, khi ánh nắng chiếu qua tán lá, những bài tập nặng bắt đầu. Lục Diệp biết rằng hôm nay chỉ là bước đầu, và phía trước còn vô số thử thách đang chờ. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác hưng phấn kỳ lạ trỗi dậy. Cuộc hành trình của cô, giữa một phái danh tiếng, một nam tử lạnh lùng và những thử thách khó nhằn, mới chỉ vừa bắt đầu…