Đêm khuya, ánh trăng chiếu mờ qua khung cửa sổ căn phòng gỗ cũ. Linh Vy đứng cạnh nam chính, tim đập dồn dập, cơ thể căng như dây đàn. Mỗi hơi thở của anh phả lên gáy cô, vừa dịu dàng vừa chiếm hữu, khiến cô vừa sợ vừa… muốn gần anh hơn.
“Thử thách tối nay… sẽ buộc cô vượt qua ranh giới cảm xúc,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực. “Nếu cô run sợ, sẽ không thoát được.”
Linh Vy nuốt nước bọt, ánh mắt lướt nhìn xung quanh căn phòng tối. “Ranh giới… là gì?”
Anh tiến gần, bàn tay siết nhẹ eo cô, kéo cô sát vào người: “Giữa sợ hãi và khao khát. Giữa nỗi đau và cảm xúc. Cô sẽ nhận ra… trái tim cô rất dễ phản bội.”
Một luồng điện chạy dọc sống lưng Linh Vy. Cô cảm nhận sự gần gũi tột độ, hơi thở anh phả lên cổ, ánh mắt quyền lực vừa gợi cảm vừa chiếm hữu, khiến cô không thể rời mắt.
Đột nhiên, từ bóng tối, một cô gái xuất hiện – ánh mắt khiêu khích, giọng cười nhạt: “Anh ấy là của tôi, đúng không?”
Linh Vy cảm thấy ngực mình như bị siết, tim đập nhanh. Ghen tuông và lo sợ đan xen, khiến cô vừa muốn rút lui, vừa không thể rời xa anh.
Anh áp sát cô, bàn tay giữ chặt eo cô, giọng trầm thấp, phả vào tai cô: “Cô ấy chỉ là thử thách. Không được lung lay. Chỉ có tôi mới bảo vệ cô.”
Trong suốt thử thách, họ phải vượt qua những cạm bẫy vật lý lẫn cảm xúc. Mỗi lần bàn tay anh chạm vào cô, trái tim Linh Vy như muốn nhảy ra ngoài, vừa căng thẳng vừa mê mẩn.
Một khoảnh khắc, cơ thể họ gần như chạm hoàn toàn, anh nhìn sâu vào mắt cô: “Cô… đã học cách dựa vào tôi chưa?”
Linh Vy lặng im, tim đập mạnh, hơi thở dồn dập: “Tôi… tôi đang cố…”
Anh mỉm cười, giọng trầm trầm, bàn tay vuốt nhẹ vai cô: “Không cần giấu. Cảm xúc của cô… tôi nhận ra hết.”
Ánh trăng chiếu lên họ, tạo nên một khoảnh khắc vừa lãng mạn vừa đầy căng thẳng, ranh giới giữa H+ và cảm xúc vừa được thử thách vừa tiến triển mạnh mẽ. Linh Vy biết rằng từ khoảnh khắc này, cô không thể quay lại, và mọi cảm xúc vừa sợ vừa khao khát sẽ dẫn dắt cô bước vào những thử thách tiếp theo… cùng anh – kẻ thù hay người duy nhất có thể cứu cô khỏi thế giới đảo ngược này.