ngân hà dị thế

Chương 1: Khởi nguồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Năm 2425, Trái Đất đã bước vào kỷ nguyên của những công nghệ tưởng chừng chỉ có trong sách khoa học viễn tưởng. Thành phố Neo-Haven, trung tâm nghiên cứu vũ trụ của Liên minh Nhân loại, nhộn nhịp với ánh sáng neon, các cánh bay tự động lướt trên không trung, và những tòa tháp chọc trời kiêu hãnh giữa mây.

Trong một tòa tháp bằng hợp kim titanium, nằm giữa trung tâm nghiên cứu, Tiến sĩ Lê An, nhà vật lý thiên văn trẻ tuổi, đang hối hả kiểm tra các chỉ số cuối cùng trên bảng điều khiển. Kỹ thuật viên Mina, với mái tóc màu tím nhạt và đôi mắt thông minh, lướt qua các con số, lẩm bẩm:

— “Lần này chắc chắn sẽ ổn, nhưng nếu lỗ sâu mở ra lệch chỉ một phần nghìn, mọi thứ có thể sụp đổ.”

Lỗ sâu – một công trình nghiên cứu kéo dài hơn nửa thế kỷ, giờ đây chỉ còn cách bước thử nghiệm cuối cùng. Lỗ sâu không chỉ là một cánh cửa tới không gian khác, mà còn là tấm vé khám phá các vũ trụ song song, nơi mà mọi quy luật vật lý có thể bị đảo lộn.

Lê An gật đầu, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm:

— “Chuẩn bị thiết bị đo lường và ổn định năng lượng. Chúng ta sẽ thử nghiệm lần đầu tiên ngay hôm nay.”

Nhóm nghiên cứu gồm bảy người, mỗi người là chuyên gia trong lĩnh vực của mình: Mina – kỹ sư điều khiển; Huy – phi công thử nghiệm; Lan – nhà sinh vật học; Trí – chuyên gia AI; và ba trợ lý khác. Không ai trong số họ biết rằng thử nghiệm này sẽ thay đổi không chỉ cuộc đời họ mà cả số phận của nhân loại.

Khi lỗ sâu bắt đầu hình thành, luồng năng lượng xoáy mạnh hút mọi ánh sáng vào tâm điểm, tạo ra một cột sáng trắng chói. Thiết bị rung lên, báo động vang lên liên tục. Một cảm giác nghẹt thở lan tỏa khắp phòng thí nghiệm.

— “Năng lượng ổn định… nhưng có dấu hiệu nhiễu!” Mina hét lên.

Một tia sáng mạnh bùng ra từ tâm lỗ sâu, chiếu thẳng vào bảng điều khiển. Màn hình nhấp nháy, dữ liệu biến mất, và một âm thanh lạ vang lên – như thể cả vũ trụ đang thì thầm. Huy nắm chặt tay nắm, giọng run run:

— “Chúng ta… vừa mở cánh cửa tới cái gì thế này?”

Trong khoảnh khắc đó, một hình dạng mờ ảo xuất hiện trong lỗ sâu – một ánh sáng xanh lấp lánh, như sinh vật sống, vừa xa lạ vừa kỳ bí. Nhóm nghiên cứu cứng lặng, chưa ai từng thấy bất cứ điều gì giống vậy.

Lê An thì thầm, giọng nghẹn:

— “Đây… có lẽ là… lần đầu tiên con người nhìn thấy một ‘thế giới khác’.”

Nhưng niềm vui sớm bị thay thế bằng căng thẳng: các thiết bị bắt đầu báo động quá tải, lỗ sâu dao động mạnh hơn, và năng lượng lan ra khắp phòng. Mọi người phải quyết định: dừng thử nghiệm ngay lập tức hay tiến hành bước tiếp theo để khám phá.

Với trái tim dũng cảm nhưng vẫn đầy sợ hãi, nhóm quyết định bước qua lỗ sâu, không ai biết điều gì đang chờ đón họ. Một cuộc phiêu lưu chưa từng có bắt đầu từ khoảnh khắc ấy – nơi không gian, thời gian, và định mệnh giao nhau.



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×