nghi lễ bí ẩn

Chương 3: Giải Mã Nét Mực


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong khi Triệu thanh tra còn đang đau đầu với các lời khai, Lâm An lại tập trung vào việc giải mã các biểu tượng. Cậu đã chụp lại toàn bộ vòng tròn vẽ trên sàn và gửi về cho các chuyên gia ngôn ngữ cổ và mật mã học mà cậu quen biết.

Cậu ngồi trong một góc thư viện, đối chiếu hình ảnh trên máy tính với hàng trăm loại văn tự cổ khác nhau. Chúng không hoàn toàn giống bất kỳ loại nào. Có nét giống chữ Giáp Cốt, có nét lại phảng phất chữ Kim Văn, nhưng lại được sắp xếp theo một logic kỳ lạ, không theo trật tự thông thường.

"Nó không phải là một ngôn ngữ," Lâm An lẩm bẩm. "Nó là một mật mã."

Cậu bắt đầu thử các phương pháp giải mã khác nhau. Thay thế ký tự, đảo ngược, đọc theo chiều xoắn ốc... Nhưng tất cả đều đi vào ngõ cụt. Những biểu tượng này dường như vô nghĩa.

Nhưng rồi, cậu nhớ lại chuyên môn của Thiên Mặc Hội. Thư pháp. Đối với họ, con chữ không chỉ là ký hiệu, nó còn là nghệ thuật, là dòng chảy của bút lực, là sự cân bằng của bố cục.

Cậu nhìn lại vòng tròn một lần nữa, không phải như một chuỗi ký tự, mà như một bức tranh thư pháp tổng thể. Cậu để ý đến độ đậm nhạt của nét mực, độ dày mỏng, và đặc biệt là hướng đi của các nét bút.

Và cậu đã nhận ra. Đây không phải là một mật mã để đọc. Đây là một sơ đồ. Một sơ đồ chỉ dẫn dòng chảy. Dòng chảy của cái gì?

Cậu nhớ lại mùi mực lạ. Mùi hăng hắc đó. Cậu nghĩ về cái chết do ngạt thở.

Một giả thuyết bắt đầu hình thành. "Chú Triệu," cậu gọi cho vị thanh tra. "Kết quả phân tích mẫu mực đã có chưa ạ?"

"Rồi," giọng Triệu thanh tra vang lên, có chút bối rối. "Nó khá lạ. Ngoài thành phần mực tàu thông thường, nó có chứa một lượng lớn bột Lưu huỳnh (Sulfur) và Diêm tiêu (Potassium Nitrate)."

Lưu huỳnh và Diêm tiêu. Hai thành phần chính của thuốc súng đen thời xưa. Nhưng chúng không gây ngạt thở.

"Còn gì nữa không ạ?" Lâm An hỏi dồn.

"Có một hợp chất hữu cơ không xác định. Rất dễ bay hơi. Đội pháp y đang phân tích thêm."

Lâm An nhìn lại sơ đồ các biểu tượng. Chúng được vẽ thành một vòng tròn khép kín, nhưng có những đường dẫn nhỏ tỏa ra từ tâm, nơi Trình Hạo ngồi, hướng về phía các khe hở thông gió cực nhỏ gần sàn nhà, những khe hở mà người ta dễ dàng bỏ qua trong một căn phòng cổ.

Cậu đã hiểu ra. "Chú Triệu, cháu nghĩ cháu biết hung thủ đã làm thế nào rồi. Vấn đề không nằm ở không khí. Nó nằm ở chính sàn nhà và loại mực đó."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×