HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên
Chương 125: Nhất định tử chiến
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
" Điển Vi Tướng quân? Là Điển Vi Tướng quân!" Trên lâu thành, tên đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, vung tay lên, cất cao giọng nói, " Cung tiễn thủ lùi ra phía sau, mở cửa thành ra!"
" Dát dát dát ~~ oanh!"
Cầu treo nặng nề ầm ầm hạ xuống, hơn ba trăm kỵ binh nhanh chóng vọt tới, giống như một cơn gió lốc vượt qua cầu treo. Giả Hủ thần sắc lo lắng, thúc ngựa phi như bay dọc theo con đường lớn yên tĩnh trống trải chạy thẳng tới phủ tướng quân. Vó ngựa nặng nề nện hỗn độn xuống lớp đá lát giá lạnh trên đường. Tiếng vó ngựa giòn tan khiến chó sửa làm kinh động cả thành.
"Chúa công đâu? Chúa công đâu!"
Nhanh chóng phi đến phủ tướng quân, Giả Hủ nhảy xuống ngựa, không kịp sửa sang lại quan phục đã nhàu nát, cũng không kịp lau mồ hôi đầy mặt, nhấc vạt áo bào đi thẳng tới đại môn. Cũng vào lúc này một bóng người cao lớn từ trong phòng của phủ tướng quân ra đón, cung kính ôm quyền vái thi lễ với Giả Hủ, cất cao giọng nói: " Cao Thuận tham kiến đại nhân”.
" Cao Thuận tướng quân?" Giả Hủ hổn hển thở dốc hỏi: "Chúa công ở đâu ?"
Cao Thuận đáp: " Khởi bẩm đại nhân, chúa công cũng không ở trong phủ. Mười lăm ngày trước đã dẫn đại quân đi tấn công Kế Huyền, Cao Thuận phụng mệnh chỉ huy quân giữ trại trấn giữ Trữ Huyền."
"Ai nha ~~" Giả Hủ đấm ngực thở dài nói, "Khẩn cấp đuổi theo, không ngờ vẫn không kịp ~ ai ~~ "
Cao Thuận hỏi: " Đại nhân, có chuyện gì khẩn cấp như thế?"
Giả Hủ thở dài nói: " Cao Thuận tướng quân có điều không biết, lần này không phải lúc khai chiến."
Cao Thuận nói: " Lúc quân ta đang cùng đại quân Tiên Ti kịch chiến tại Âm Phong Hạp cốc thì Lưu Ngu sai khiến Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đánh lén phía sau khiến cho Quản Hợi tướng quân chết trận nơi sa trường, ba trăm tướng sĩ Thanh Châu doanh toàn quân bị tiêu diệt. Đại nhục như thế, thù sâu như biển nếu như không báo thì tướng sĩ làm sao tâm phục?"
" Là tướng ~~ phải nhịn chỗ người khác không thể nhẫn nhịn!" Gỉa Hủ nói, " Quản tướng quân bỏ mình, cố nhiên khiến người ta phải nghiến răng căm hận, nhưng lúc này nhất định không phải lúc khai chiến. Quân ta thế yếu căn cơ chưa ổn. Lưu quân thế lớn vả chăng Lưu Ngu cai trị ở U Châu nhiều năm, thế lực hùng hậu, không thể một sớm một chiều là động tới được. Lúc này khai chiến thì thắng bại khó liệu."
Cao Thuận nói: " Thường nghe nói tiên hạ thủ vi cường, xuống tay sau dễ gặp nạn. Chúa công nếu không đánh trước, chờ khi Lưu Ngu điều trọng binh, tới lúc đại quân áp sát thì e là đã muộn."
Gỉa Hủ nói: " Lưu Ngu vốn là một kẻ hủ nho, bị lễ giáo Khổng Mạnh ràng buộc sâu sắc. Lúc nào cũng ghi nhớ báo đáp triều đình, trấn an vạn dân. Bình sinh rất giữ thể diện, coi trọng danh tiếng, nếu như chúa công không khai chiến trước thì hắn tuyệt sẽ không dám gây việc binh đao. Cùng lắm cũng chỉ giở chút thủ đoạn nhỏ bé sau lưng thôi."
"..."
" Binh pháp nói, đánh vào lòng người trước khi dụng binh, sau mới dùng mưu. Lúc này đối phó với Lưu Ngu thì dùng nguyên tắc đại nghĩa triều đình. Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần dùng đại nghĩa triều đình, lấy danh nghĩa thiên tử đi áp chế hắn, làm như vậy trói buộc tay chân hắn, vây khốn trong thành. Đáng tiếc ~~ đáng tiếc nha ~~ "
Cao Thuận hỏi: " Đáng tiếc cái gì?"
Giả Hủ nói: " Đáng tiếc chúa công vừa xuất quân như vậy , khó tránh khỏi ngờ vực tội phạm thượng, nói về đại nghĩa cũng bị giảm nhiều. Nhưng điều này lại khiến Lưu Ngu thoát khỏi sự ràng buộc, có thể an lòng điều động đại quân đến đây tiến công Trữ Huyền! Ai ~~ chúa công thân trải qua trăm trận dùng mưu cả trăm lần, mỗi lần đều lấy binh yếu đánh bại cường địch. Cách dụng binh thật tinh diệu khiến người khác thán phục . Đáng tiếc chính là chúa công trời sanh tính vô cùng mạnh mẽ, vô cùng sùng bái vũ lực."
Cao Thuận suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: " Có lẽ chúa công lại có thâm ý khác cũng nên."
Giả Hủ nói: "Chúa công đích thực là có thâm ý khác, tuyên bố kỳ tập Kế Huyền chỉ là giả. Giương đông kích tây chạy ngàn dặm tập kích Liễu Thành, tiêu diệt bộ tộc Liêu Tây Ô Hoàn của Khâu Lực Cư mới là ý đồ thật sự của chúa công."
"Hả, đại nhân tại sao khẳng định như thế?"
" Chuyện không phải đã rõ ràng sao? Chúa công tinh thông kỵ chiến, chỉ huy kỵ binh như tay với ngón. Lúc ở Trung Nguyên vừa đánh vừa đi đều dùng binh ở yếu thế mà luôn luôn giành được thắng lợi không thể tưởng tượng được. Tất cả đến giờ đều do dùng kỵ binh tung hoành mà chiếm lợi thế! Dõi mắt khắp thiên hạ ~~ không một ai có thể am hiểu lợi hại của kỵ binh hơn so với chúa công."
Cao Thuận hiểu ra một chút nhưng trước sau vẫn chưa nắm được điểm chính yếu nên nhịn không được lại hỏi: " Vậy thì sao?"
Giả Hủ nói: " Chúa công am hiểu sâu sắc lợi hại của kỵ binh nên có chút kiêng kỵ quân kỵ binh bản bộ Ô Hoàn của Khâu Lực Cư, Hô Xích. Lưu Ngu được Khâu Lực Cư, Hô Xích trợ giúp, giống như mãnh hổ mọc thêm hai cánh, trong đó đặc biệt Khâu Lực Cư binh lực đông nhất, uy hiếp lớn nhất! Chúa công muốn diệt Lưu Ngu, tất phải cắt đôi cánh trước. Cho nên mới mượn kế kỳ tập Kế Huyền để đại quân Lưu Ngu chôn chân ở gần Kế Huyền. Như thế để tránh được mối lo về sau, chúa công chỉ huy đại quân chạy ngàn dặm tập kích Liễu Thành, trước hết cắt đi một cánh tay của Lưu Ngu!"
"A "
" Lưu Ngu vô mưu, nghe thấy Liêu Tây thua trận thì rất có thể sai Hô Xích đem khinh kỵ binh thừa dịp tấn công Trữ Huyền, ý đồ định phá căn cơ của chúa công. Do đó tạo cho chúa công cơ hội đánh phá, chúa công gấp rút đem quân trở về Trữ Huyền thừa dịp đại quân Lưu Ngu chưa đến mà diệt Hô Xích trước. Như vậy lại cắt thêm một cánh tay của Lưu Ngu. Khâu Lực Cư, Hô Xích mà chết, thuộc hạ Lưu Ngu không có khả năng dùng kỵ binh, cho dù có mười vạn bộ binh tinh nhuệ thì chúa công cũng không e ngại chỗ nào nữa. "
Cao Thuận vỗ tay nói: " Nguyên do là như vậy"
" Đáng tiếc là Lưu Ngu tuy vô mưu, nhưng Diêm Nhu lại đa trí. Tấn công Liễu Thành có thể thành công, tiêu diệt Hô Xích thì không thể."
Cao Thuận nói: " Cho dù không thể được thì chúa công mưu nghĩ sâu xa, cũng làm mạt tướng khâm phục vô cùng."
Giả Hủ nói: " Lấy góc độ quân sự mà xét, chúa công thật xứng được gọi là mưu nghĩ sâu xa. Tuy nhiên từ đại cục mà nói, như vậy khó tránh khỏi vì nguyên cớ nhỏ mà chịu oán hận lớn. "
" Ba ba ba ~~" Đột nhiên trên đường phía trước vang lên một tràng tiếng vỗ tay trong trẻo, một âm thanh lanh lảnh rõ ràng vọng tới tai Giả Hủ và Cao Thuận: " Không hổ là Cổ Văn Hòa, nhìn thấy tình thế rõ ràng, am hiểu tính tình của người. Con người của Lưu Ngu, tâm tư của bản tướng tất cả đều không thoát khỏi đôi mắt kia của ngươi. "
Giả Hủ, Cao Thuận kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một đám lớn các tướng hộ vệ Mã Dược đứng nghiêm trên đường lớn. Hai người không dám chậm trễ, nhanh chóng hành lễ, cất cao giọng nói: "Hủ tham kiến chúa công."
" Mạt tướng tham kiến chúa công."
" Lại đây!" Mã Dược nhảy xuống ngựa, tiến lên trước cầm tay Giả Hủ và Cao Thuận, rồi quay đầu lại về phía Hứa Chử, Điển Vi, Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa cùng với hơn mười vị tướng lãnh đạo bộ tộc Ô Hoàn nói: " Các ngươi đều tới đại sảnh nghị sự. "
"Tuân lệnh."
Chư tướng ầm ầm theo sau, ngang nhiên đi thẳng vào đại sảnh nghị sự trong phủ tướng quân.
...
Phía nam Trữ Huyền một trăm dặm, quân doanh Lưu Bị.
Lưu Bị cầm thư tre trong tay nặng nề ném lên bàn, đứng thẳng người lên, chắp tay bước ra khỏi trướng. Trên mặt có vẻ uất ức cực độ, liên tục lắc đầu thở dài.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Quan Vũ đột nhiên mở ra, trong mắt ánh lên một vẻ làm cho người ta sợ hãi, đưa tay vuốt vuốt chòm râu dài hỏi sang sảng: " Đại ca, trong thư Lưu Ngu nói những gì?"
Lưu Bị lắc đầu không nói chỉ thở dài. Giản Ung nói với Quan Vũ : " Nhị Tướng quân, Lưu Ngu muốn chúa công án binh bất động, đợi khi đại quân đến cùng nhau tiến công Trữ Huyền."
" Cái gì!" Quan Vũ đấm ngực nói, " Nếu chờ đại quân Lưu Ngu đến thì còn biết bao nhiêu ngày? Thật sự đến khi đó, Mã đồ tể đã sớm trở về Trữ Huyền cũng nên, như vậy chẳng phải bỏ lỡ cơ hội sao? Lúc này không đánh Trữ Huyền thì còn đợi khi nào!"
Giản Ung nói: " Chúa công, thiết nghĩ là Nhị Tướng quân nói có lý."
Lưu Bị nói: " Nhưng quân lệnh của Lưu Ngu không thể không tuân theo, nếu có làm trái thì tất không tha."
Quan Vũ nói: " Lần này rõ ràng là lão già Lưu Ngu đố kỵ với tài năng của đại ca, không muốn đại ca lập chiến công để triều đình phong thưởng, cho nên mới cố ý gây khó khăn như vậy."
"Ai ~~" Lưu Bị trong lòng nặng nề, ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Bị tuy không có đại tài, nhưng cũng là dòng dõi đế thất, gặp thời loạn thế chỉ nghĩ cách trên thì báo đáp triều đình, dưới thì trấn an muôn dân. Đáng tiếc từ lúc khởi binh mọi chuyện không thuận, bao lần bị nhục, không cách nào báo đáp.“
Quan Vũ cả giận nói: " Đại ca, lần này không nghe lời lão già Lưu Ngu nữa. Tiểu đệ nguyện dẫn một nửa quân mã đi trước tiến công Trữ Huyền. Nếu như nên chuyện thì cũng muốn nhìn lão già Lưu Ngu nói như thế nào, hừ!"
Lưu Bị vội la lên: " Nhị đệ không thể lỗ mãng."
Giản Ung lại nói: "Chúa công. Thiết nghĩ là Nhị Tướng quân nói như vậy không phải không có lý."
"Hả~~ "
Lưu Bị biến sắc lại lâm vào trầm tư.