HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên
Chương 144: Họa phúc khôn lường
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
" Tương lai nếu các ngươi chết, có thể truyền tước quý tộc và vị trí đứng đầu lãnh địa của các ngươi cho môt trong các con trai của các ngươi! Nhưng những đứa con khác nếu cũng muốn trở thành quý tộc thì phải dựa vào công lao đánh giặc của mình. Nếu không cũng chỉ có thể làm bình dân."
" Bình thường lúc không có việc gì, các ngươi cứ ở nhà ăn ăn uống uống, liều mạng mà ngủ với nữ nhân để sinh trẻ con. Đến lúc xuất chinh, các ngươi phải mang theo trai tráng trưởng thành trong lãnh địa theo Bản tướng quân xuất chinh. Vũ khí, áo giáp và lương thảo gì đó. Phải do các ngươi chuẩn bị. Cái này Bản tướng quân sẽ không giúp gì, nghe rõ chưa?"
" Nghe rõ ~~ "
Ba ngàn tướng sĩ ầm ầm đáp lại.
Đằng sau Mã Dược, Giả Hủ lạnh người, trong lòng đã bội phục Mã Dược sát đất! Sau này sẽ chia đặc khu đại hoang mạc Hà Sáo thành ba ngàn cụm trăm hộ. Sau đó lợi dụng ba ngàn tên lính bản bộ quân Hán trung thành thống trị tam ngàn cụm trăm hộ thì thật sự là hành động sáng suốt.
Phân tán ba ngàn tên thuộc hạ trung thành kia đi khắp nơi, tương lai có thể thu được ba ngàn cụm trăm hộ, ba trăm tiểu khu ngàn hộ, ba mươi khu vạn hộ! Ba mươi khu vạn hộ ở đây chính là ba mươi vạn đại quân! Hơn nữa lại là quân đội tuyệt đối thuần phục chúa công ~~ Có ba mươi vạn đại quân đó thì cho dù là đuổi hươu thiên hạ ( tranh ngôi vua) cũng có thể làm!
Nghĩ có thể giúp cho Mã Dược hoàn thành nghiệp bá cả đời thì Giả Hủ cũng nhịn không được nhiệt huyết sôi trào. Giả Hủ xuất thân hàn vi nên không dính vào quan niệm thủ cựu của quan trường. Hắn cũng không háo danh, không màng lợi lộc, chỉ duy nhất là muốn được dùng tài học của mình. Ở trong mắt Giả Hủ, có thuần phục Đại Hán hay không cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là có thể thi triển sở trường.
Trên thực tế, lúc mặc dù Giả Hủ mưu trí tuyệt vời, nhưng so với hắn thì Mã Dược thiết tưởng vẫn còn sâu xa hơn.
Ba ngàn cụm trăm hộ kia chẳng những có ý nghĩa ba mươi vạn đại quân trong tương lai. Điều càng thêm ý nghĩa là ba ngàn cụm trăm hộ này thì người Hán chiếm cứ địa vị tuyệt đối chủ đạo. Người Hán chiếm cứ càng nhiều tài nguyên, càng có nhiều nữ nhân cùng với càng nhiều cơ hội sinh tồn thì thế lực người Hán càng lúc càng lớn.
Cùng với thời gian, năm tháng trôi qua thì người Hung Nô, người Ô Hoàn, người Nguyệt Thị, người Đồ Các, người Khương, thậm chí cả người Tiên Ti ở phương bắc xa xôi cuối cùng đều biến mất. Trên vùng dại hoang mạc bao quanh Hà Sáo chỉ còn lại có duy nhất một dân tộc ~~ đó là Hán tộc, một tộc người dung hòa máu của các dân tộc trở thành một tộc người Đại Hán hoàn toàn mới.
Dĩ nhiên, dự định của Mã Dược bây giờ mới gần như chỉ là một chiến lược được suy xét tốt. Ít nhất trước khi thiên tử ra chiếu lệnh thì hắn vẫn thiếu hụt đại nghĩa, danh phận. Việc chiếm cứ Hà Sáo cũng là danh bất chánh, ngôn bất thuận. Nhưng mà Mã Dược tin tưởng có Giả Hủ thu xếp, hơn nữa lại tin tưởng với thực lực trong tay mình thì cái chức Hộ Hung Nô Trung Lang tướng ~~ có thể dễ dàng được định đoạt!
Lạc Dương, điện Đức Dương.
"Báo ~~ Thứ Sử Tịnh Châu đại nhân Đinh Nguyên có bản tấu gấp~~ "
Thị Lang gác cửa cung tay nâng cao một cuộn thư tín vội vàng chạy vào kim điện.
Hán Linh Đế nói: " Đọc!"
Trương Nhượng bước xuống bậc kim giai, nhận ống thư tín từ tay Thị Lang cửa cung chậm rãi mở ra, tiếng nói the thé từ từ thì thầm: " Năm Trung Bình thứ ba tháng bảy, Tả Hiền Vương nam Hung Nô Vu Phu La chạy trốn khỏi Tấn Dương, giết Khương Cừ tự lập làm Thiền Vu Nam Hung Nô. Sau đó dẫn quân phản Hán, chỉ huy bốn vạn thiết kỵ đột nhập vào Tịnh Châu ~~ "
Trương Nhượng đọc tới đây đột nhiên dừng lại, không dám đọc tiếp nữa. Tin tức quan trọng như thế dù bệ hạ có cho phép thì lão cũng không dám tự tiện tuyên đọc ra. Vạn nhất khiến cho triều thần kinh hoảng, lão có thể không trốn vào đâu được. Quả nhiên, Trương Nhượng chưa dứt tiếng thì trăm quan trong triều liền có không ít quan văn đột nhiên biến sắc, khẩn trương xì xào với nhau.
Nửa đêm, trong tẩm cung của Hán Linh đế
Hán Linh đế Lưu Hoành đang giận đến xanh mặt, Phục hoàng hậu ở bên cạnh đang hết lời khuyên giải.
“ Bệ hạ, vì mấy việc cỏn con bằng sợi lông cũng giận dữ hại đến long thể, thật không đáng chút nào.”
“ Ài, hoàng hậu …” Lưu Hoàn thở dài nói: “ Lần này không phải là việc nhỏ nữa mà là họa lớn của giang sơn xã tắc, thật sự là chuyện lớn rồi ..”
“ Việc gì mà lại là họa lớn của giang sơn xã tắc?” Phục hoàng hậu nhẹ giọng hỏi: “ Kể cho thần thiếp một chút được không?”
“ Dĩ nhiên là được, hôm nay trẫm cũng chỉ có thể tâm sự với hoàng hậu thôi.” Lưu Hoành thở dài nói: “ Lần này, những người trung thành với trẫm nhất Trương Nhượng, Triệu Trung đều nói thay cho Mã đồ tể, lại còn có ngự muội Ích Dương công chúa Lưu Minh nữa, suốt ngày nói tên Mã đồ tể đó tốt thế này thế kia.”
Phục hoàng hậu cười phá lên rồi nói: “ Từ xưa đến nay anh hùng thích mỹ nữ, mỹ nữ sao lại không thương anh hùng được? Ngự muội coi trọng Mã Dược tướng quân như vậy là bình thường. Quả thật nói về Mã Dược tướng quân ngoài một đoạn quá khứ không hay, cho dù là gia thế, hay tài năng về võ công đầu tướng xứng với Công chúa mà.”
“ Tâm ý của ngự muội trẫm sao lại không biết?” Lưu Hoành buồn bực nói: “ Nhưng mà cái tên Mã Dược đó không phải chỉ có một đoạn quá khứ không hay đó đâu. Lần trước ở U châu, Mã Dược không hỏi ý trẫm tự tiện xuất quân tấn công giết chết Hoàng thúc, trẫm nể mặt ngự muội cùng bọn Trương Nhượng nên không truy cứu việc này. Không ngờ hắn bỗng nhiên lại cấu kết với người Hung Nô tấn công giết mất lão thần của trẫm là Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán!”
Phục hoàng hậu giật mình nói: “ Mã Dược tướng quân cấu kết với người Hung Nô giết chết Trương Hoán tướng quân à? Việc này …”
Lưu Hoành nói: “ Mặc dù Mã Dược, Đinh Nguyên có báo cáo lại nhưng sự thật rốt cuộc ra sao trẫm vẫn chưa biết rõ, nhưng Mã Dược tự tiện xuất quân chiếm Hà Sáo cũng là sự thật! Hắn là một Hộ Ô Hoàn trung lang tướng, dẫn quân chiếm lấy Hà Sáo rốt cục muốn làm gì? Hà Sáo vốn không phải là vương thổ của đại Hán, nhưng hắn dẫn quân Hán đóng tại đó, vậy hắn muốn làm gì? Muốn lập một nước ở ngoài Hán triều à, muốn có thể ngang bằng với trẫm sao? Nghe nói Thiền vu nam Hung Nô Vu Phu La từng phong cho hắn làm Tự thứ vương, liệu trẫm có phải phong cho hắn làm vương giống như vậy không? Thật là quá càn rỡ!”
Phục hoàng hậu giật mình nói: “ A, Mã Dược tướng quân dẫn quân vào chiến Hà Sáo à?”
“ Thật ra chuyện đó cũng không có gì lớn, Mã Dược cho dù có dã tâm lang sói thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể xưng hung xưng bá ở vùng biên hoang đó thôi. Dù sao cũng chẳn thể nào gây bất lợi cho ta được.” Lưu Hoành thở dài nói: “ Thật sự việc làm trẫm thất vọng nhất là bọn Trương Nhượng, Triệu Trung, bọn họ vẫn luôn bênh vực Mã Dược. Trẫm thật thất vọng, trẫm kính trọng bọn Trương Nhượng, Triệu Trung như cha mẹ nhưng bọn họ lại ngang nhiên cấu kết, thông đồng với Mã Dược.”
" Bình!"
Nói đến đây Lưu Hoàng tức giận đập mạnh lên mặt bàn 1một cái, tiếng đông đột ngột làm Phục hoàng hậu kinh hãi, có thể thấy được sát cơ toát ra từ đôi mắt của Lưu Hoành.
Đúng lúc này có một tiểu hoạn quan đi vào tâu: “ Thưa bệ hạ, có đại tướng quân Hà Tiến, tư đồ Vương Doãn xin gặp.”
Lưu Hoành chỉnh lại sắc mặt, cao giọng nói: “ Mau truyền vào đây.”
…
Nửa đêm, tại Hồng lâu thành Lạc Dương.
Tư đồ Vương Doãn đã uống rượu ngà ngà say được hai tên tỳ nữ dìu lên tú lầu của Điêu Thuyền.
Vừa lên đến trên lầu, Vương Doãn nấc khẽ, đôi mắt say lờ đờ, càng nhìn lại càng thấy Điêu Thuyền xinh đẹp không bút nào tả xiết, hơn nữa tinh thần lại đang rất vui. Đột nhiên sắc tâm nổi lên, không nhịn được đưa tay vuốt má Điêu Thuyền, hắc hắc cười nhẹ nói: “ Thuyền nhi, Thuyền nhi ngoan, càng lớn lại càng trở nên xinh đẹp, hắc hắc.”
Điêu Thuyền eo lưng uốn khẽ, lật tức như “ hồ điệp xuyên hoa” lách sang một bên, khanh khách cười nói: “ Tử Sư đại nhân, ngài uống say rồi.”
“ Say à? A … say, Bản quan không hề say ..” Vương Doãn đôi mắt đờ đẫn giọng đầy hơi men nói: “ Bản quan hôm nay thật cao hứng … cao hứng … đã lâu ta không được cao hứng như hôm nay, hắc … hắc.”
Điêu Thuyền hơi giật mình đỡ Vương Doãn lên giường hoa ngồi xuống, miệng phà hơi thở thơm tho ghé sát vào Vương Doãn hỏi: “ Không biết Tử Sư đại nhân cao hứng chuyện gì thế, có thể nói ra cho tiểu nữ vui cùng được không?”
Vương Doãn vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Điêu Thuyền, cười nói: “ Nói thật cho nàng biết, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
“ Chuyện lớn gì vậy!”
“ Nói cho nàng thì nàng cũng không biết, đàn bà các nàng thì biết gì đến việc quốc gia đại sự, hắc hắc.” Vương Doãn cười nhẹ đáp: “ Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta hãy ….”
“ Ui da, Tử Sư đại nhân ngài vội gì thế.”
Điêu Thuyền lại như hồ điệp lách mình tránh đi, Vương Doãn chụp vào khoảng không, ôm vào một cái gối thêu hoa trên giường bèn thuận tay cầm lên hít một hơi dài như muốn lấy hương thơm trên đó.
“ Đại nhân, nếu ngài không nói nữa, tiểu nữ phải đi đây.”
“ Ấy đừng … đi, ngoan nào, vậy bản quan nói tiểu yêu tinh ngươi biết những động tĩnh trong triều mà nàng muốn.” Vương Doãn hít sau một hơi, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn, nói: “ Nói thật ta cũng không dám tin, kể từ sau khi đương kim thiên tử bị bệnh nặng, giống như biến thành một người khác vậy, so với trước kia thì chăm lo triều chính hơn, cũng không đi Tây Uyển chơi bời, hơn nữa …”
“ Hơn nữa cái gì?”
“ Hơn nữa so với trước kia thì sáng suốt hơn nhiều! Những ngày yên ổn của thập thường thị sắp chấm dứt rồi, đêm ngày hôm kia, thiên tử cho triệu bản quan và đại tướng quân Hà Tiến, có người sắp không được may mắn rồi …”
“ Ai da… Là ai sẽ gặp xui xẻo thế?”
“ Còn có thể là ai nữa, là cái kẻ tùy tiện hành động, vô pháp vô thiên, Mã Dược Mã đồ tể chứ ai!” Vương Doãn nói tiếp: " Hoàng thương xử lý thật lão luyện, mặc dù không có động thái gì lớn nhưng đã ngầm điều động bốn lộ đại quân, cùng lúc chuẩn bị vây chặt quân của Mã Dược ở Hà Sáo!”
“ Bốn lộ quân kia à! Là bốn lộ quân nào thế?”
Vương Doãn cau mày nói: “ Ách … sao lại cứ phải hỏi rõ ràng vẫn đề này làm gì?”
Điêu Thuyền yêu kiều đáp: “ Không có gì đâu, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
“ Nàng lại đây nào.”
Vương Doãn cười hắc hắc, ôm Điều Thuyền ngã lên giường hoa sau đó cả người cưỡi lên, hai tay sờ loạn. Điêu Thuyền cười khanh khách, nữa chống cự nửa lôi kéo, thần sắc càng toát ra vẻ kiều mị.
...
Ban đêm trong phủ đại tướng quân Hà Tiến.
Hứa Du thong thả đi vào vái chào Hà Tiến cung kính nói: “ Tại hạ kính chào đại tướng quân.”
Hà Tiến đỡ Hứa Du lên cười nói: “ Tử Viễn mau miễn lễ, lại đây, mời ngồi.”
Hai người phân ngôi chủ khách xong, Hứa Du hỏi: “ Đại tướng quân đêm khuya cho gọi chắc là có việc gì quan trọng?”
Hà Tiến không đáp, hồi lâu mới thở dài nói: “ Bản tướng có một chuyện khó khăn, chẳng thể tự quyết định được.”
Hứa Du hỏi: “ Không biết đại tướng quân khó nghĩ chuyện gì?”
Hà Tiến đáp: “ Hoàng thượng lệnh cho bản tướng quân làm thượng quân giáo úy cùng Cảnh Thạc thống lĩnh binh mã Tây Viên. Lại lệnh cho Chu Mật thủ lĩnh Kim ngô vệ, thống lĩnh thêm Ngự lâm quân. Thập thường thị đã thất thế, từ giờ không còn đáng ngại nữa.”
Hứa Du cả kinh đứng lên, nghiêm mặt nói: “ Đây là chuyện tốt, tại hạ chúc mừng đại tướng quân, chúc mừng đại tướng quân.”
Hà Tiến đáp: “ Tử Viễn khoan hãy chúc mừng, bản tướng quân còn chưa nói đên việc khó khăn.”
“ Xin được lắng nghe.”
“ Thiên tử chủ ý xuất binh chinh phạt Mã Dược, bản tướng quân thật sự không đành lòng.”
“ Chinh phạt Mã Dược?” Hứa Du đảo tròn đôi mắt hỏi: “ Tại hạ cho là Mã Dược đáng bị thảo phạt!”
“ A, đáng bị thảo phạt à?”
“ Mã Dược nắm được người Ô Hoàn, vừa rồi lại chiếm được Hà Sáo, trong tay lại có thêm người Hung Nô, nhân khẩu hơn mười vạn, quân đội cũng có mấy vạn. Thêm nữa các bộ lạc xung quanh Đồ Các hồ, Nguyệt Thị hồ, Tần hồ. Cuối cùng là người Tiên ti ở phía bắc sớm muộn gì cũng lọt vào tay hắn, đến lúc đó hơn mười vạn thiết kỵ xuôi nam, đại Hán sao chống nổi?”
“ Đại tướng quân ban đầu sở dĩ giúp đỡ Mã Dược, là sách lược kiềm chế lẫn nhau. Vì để quân bình về cán cân quân sự, có thể lấy Mã Dược để kìm chế Đổng Trác. Nhưng nay Mã Dược quân lực đã hơn xa Đổng Trác, đã mất đi sự khống chế, hắn nhất định sẽ không chịu yên phận đâu.”
Hà Tiến chợt nói: “ Nếu không nhờ Tử Viễn nhắc nhở, bản tướng quân suýt nữa thì làm hỏng đại sự rồi!”
Hứa Du lại nói: “ Hoàng thượng muốn phái ai đi thảo phạt?
Hà Tiến đáp: “ Hoàng thượng muốn hạ chỉ cho Mã Dược làm Hộ Hung Nô trung lang tướng, để yên lòng hắn, mặt khác sai Hộ Khương trung lang tướng Đổng Trác, thứ sử Lương châu Cảnh Bỉ, thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên, thứ sử ký châu Hàn Phức, bốn lộ đại quân hợp kích đem toàn quân Mã Dược diệt gọn tại khu vực Hà Sáo.”
“ Bốn lộ đại quân cùng đánh?” Hứa Du đầu tiên lấy làm kinh ngạc, im lặng một hồi lâu mới âm thầm thở dài nói: “ Đại tướng quân, hoàng thượng lần này có thể nói là cũng tốn nhiều tâm huyết đây!”
“ A?” Hà Tiến nói: “ Xin được nghe cao kiến.”
Hứa Du nói: “ Tại hạ cho rằng, thảo phạt Mã Dược chỉ là cái cớ ngụy trang thôi, mượn cớ này để làm yếu đi các châu quận phía bắc mới là mục đích chính của hoàng thượng!”
“ A?”
Hứa Du lại nói: “ Tất cả các đội quân thảo phạt lần này tuy có mật chiếu của Thiên tử, nhưng không thể đem tuyên cáo với thiên hạ nên chỉ chỉ có thể âm thầm hành sự, vừa không có đại nghĩa vừa không có danh phận nên chỉ có thể xem như các chư hầu hỗn chiến với nhau thôi! Cuối cùng dù ai chiến thắng cũng không phải kẻ thắng cuộc chân chính.” Hà Tiến vẫn không hiểu được nói: “ Người thắng chân chính trong cuộc chiến là thế nào?”
Hứa Du nói: “ Năm Trung Bình thứ nhất giặc Khăn Vàng nổi lên, thứ sử Ký châu Hàn Phức lấy danh nghĩa bình định phản loạn chiêu mộ nghĩa dũng binh có đến tám vạn, đến nay chưa chịu giải tán bớt! Thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên, lấy cớ chống bọn giặc Hắc Sơn cũng có năm vạn tinh binh, thứ sử Lương châu Cảnh Bỉ trong tay cũng có rất nhiều tinh binh mãnh tướng, Hộ Khương trung lang tướng Đổng Trác vừa có quân của Hàn Toại quy hàng binh lực đang mạnh, bốn châu bộ này đều giống Mã Dược, đều có quân lực rất mạnh.”
Hà Tiến hiểu được thâm ý nói: “ Tử Viễn nói phải lắm, thiên tử tuy biết rõ Hàn Phức có lòng ủng hộ Lưu Ngu nhưng lại nén lại không làm gì, đúng là kiêng kỵ tám vạn binh mã trong tay hắn.”
“ Hàn Phức, Đinh Nguyên, Đổng Trác do có đông binh mã nên dã tâm cũng lớn chưa chắc đã nghe lệnh của Thiên tử, chỉ có lần này có chút bất đồng.” Hứa Du nói một hồi rồi từ trong ngực lấy ra một bức địa đồ, chỉ vào vị trí của Hà Sáo trên địa đồ nói: “ Đại tướng quân hãy nhìn đây, chỗ này là Hà Sáo cây cối xanh tốt, đất đai phì nhiêu, dựa vào trường thành thành một nơi hiểm địa dễ thủ khó công, Hàn Phức vì muốn tranh đoạt hà Sáo nên sẽ dốc toàn lực tấn công, không cam lòng làm người đi sau đâu, thiên tử cử đi lần này như gải đúng chỗ ngứa, có thể nói là hiểu rõ lòng người, có một cách nhìn táo bạo.”
Hà Tiến nghiêm giọng nói: “ Ý Tử Viễn là người thắng cuối cùng là đương kim thiên tử?”
“ Không, thiên tử cũng không phải người thắng cuối cùng.” Hứa Du thở dài nói: “ Một khi hỗn chiến nổ ra, Mã Dược, Đổng Trác, Cảnh Bỉ, Đinh Nguyên, hàn Phức các châu bộ đều hao binh tổn tướng, thực lực giảm mạnh, nhưng quốc lực của đại Hán cũng bị tổn thất nghiêm trọng nhất là quân đội dày dạn kinh nghiệm ở phía bắc sẽ gần như không còn, thế nước sẽ suy vong mất.”
... .
Mỹ Tắc, quận Tây Hà.
Trong đại trướng của Mã Dược, mã Dược cau mày hỏi: “ Văn Hòa, sứ giả của triều đình còn chưa đến sao?”
Giả Hủ nói: “ Theo thám mã báo về, bây giờ vẫn còn ở trong địa phận Tịnh châu.”
Quách Đồ vừa từ Trữ huyền đến không nhịn được nói: “ Chúa công, sứ giả đi từ từ như vậy, nửa tháng mới đi có hơn trăm dặm, thật là khác thường, trong chuyện này nhất định có nguyên cớ khác.”
Mã Dược nghiêm nghị nói: “ Chẳng nhẽ trong triều có biến động gì rồi?”
Giả Hủ lắc đầu nói: “ Trước mắt vẫn khó khẳng định.”
“ Báo ..” Giả Hủ vừa dứt lời, Điển Vi bước nhanh vào lớn tiếng nói: “ Chúa công có một cô gái tự xưng là cố nhân từ Lạc Dương xin gặp.”
“ Cố nhân ở Lạc Dương?” Mã Dược đứng phắt dậy trầm giọng nói: “ Mau mau mời vào đây.”
“ Tuân lệnh.”
Điển Vi nhận lệnh đi, chợt ngoài trướng có một bóng người xuất hiện, một cô gái thân thể mềm mại dụ hoặc đi vào trướng, chỉ đáng tiếc là có một tấm sa che mặtnên khó nhìn rõ mặt, tuy nhiên Mã Dược từ cử chỉ, thần thái của cô gái này vẫn có thể nhận ra, không phải Điêu Thuyền thì ai nữa.
“ Điêu Thuyền?”
“ Tiểu nữ nguyên họ Nhâm tên Hồng Xương.” Cô gái chợt xá Mã Dược nói: “ Điêu Thuyền chính là nghệ danh của tiểu nữ và thị nữ Thuyền nhi sử dụng, trước kia đã giấu giếm chuyện này xin tướng quân thứ lỗi.”
Mã Dược lạnh nhạt nói: “ Không vẫn đề gì, lần này Điêu Thuyền tiểu thư đích thân đến Hà Sáo, chắc trong triều có biến cố gì rồi?”
Điêu Thuyền nghiêm trang nói: “ Tướng quân có biết tại họa trước mắt không?”
Mã Dược cau mày hỏi lại: “ Cô nói sao?”
Điêu Thuyền nói: “ Đương kim thiên tử phong cho đại tướng quân Hà Tiến là thượng quân giáo úy, cùng chỉ huy tân quân Tây Viên, lại lệnh cho đình úy Chu Mật vừa chỉ huy Kim Ngô vệ lại vừa quản lý Ngự lâm quân, thập thường thị đã thất thế rồi! Thiên tử lại hạ mật chỉ cho thứ sử Ký châu Hàn Phức, thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên, thứ sử Lương châu Cảnh Bỉ cùng Hộ Khương trung lang tướng Đổng Trác bốn lộ đại quân giáp công tướng quân.”
Mã Dược đột nhiên đứng dậy, sắt mặt biến đổi, nhưng cuối cùng lại cười lớn một tiếng, vừa cười vừa nói: “ Việc này thật đúng với câu nói của người xưa “ Họa phúc khôn lường.” Bản tướng quân vừa lấy được Hà Sáo đang muốn phát triển cơ đồ, không ngờ đại họa lại giáng xuống ha ha ha ..”
Giả Hủ nói: “ Chúa công, xem ra thiên tử cũng không ngu ngốc như chúng ta tưởng tượng, thật là thất sách.”
Quách Đồ nói: “ Văn Hòa tiên sinh nói quá lời rồi, gần đây thế lực của chúa công tăng lên vô cùng nhanh chóng, có lẽ đã khiến triều đình và các châu bộ xung quanh kiêng dè.”
“ Thật là càng ngày càng thú vị, Đổng Trác, Cảnh Bỉ, Đinh Nguyên lại còn cả Hàn Phức nữa phải không? Cứ để bọn chúng tới đi!” Mã Dược đi ra cửa trướng nhìn về phía nam nhìn phía chân trời xa xa, một lúc sau mới lên tiếng: “ Nhưng mà bản tướng quân cũng không giải thích được, thiên tử năm ngoài với thiên tử hiện tại biểu hiện thật khác nhau quá xa.”
Giả Hủ thần sắc thâm trầm, nghiêm nghị nói: “ Chúa công, sao không để tại hạ đi Lạc Dương một chuyến?”
“ Tạm thời không cần thiết.” Mã Dược nghiêm nghị nói: “ Chờ đánh lui bốn lộ đại quân đã rồi nói tiếp.”
...
Lạc Dương ngoài cửa bắc hoàng cung.
Lão thần ba triều, Viên Phùng mặc một bộ đồ xanh, ống tay áo phấp phới nhằm cửa cung đi đến.
“ Người kia dừng lại, tự tiện lại gần cấm cung là chết!”
Hai tên Kim ngô vệ cầm mác bước tới, đưa lưỡi mác trong tay chặn Viên Phùng lại. Viên Phùng không sợ hãi cười lạnh một tiếng quát: “ Tránh ra!”
“ To gan!!” Kim ngô vệ quát lên: “ Dám bước thêm một bước, ta sẽ chém chết!”
“ Giương to mắt lên nhìn đây!” Viên Phùng cầm miếng ngọc đưa ra trước mặt lạnh lùng nói: “ Biết viên ngọc này không? Đây là viên ngọc mà tiên đế ban cho ta, ai dám cản đường ta nào!”
Dứt lời Viên Phùng vừa giơ cao viên ngọc vừa xông thẳng vào cung, Kim ngô vệ liên tục lui về phía sau nhưng cũng không dám tránh đường. Đang lúc giằng co thì một tên hoạn quan xuất hiện tại cửa cung, lại ngẫu nhiên là trung thường thị Tống Điển, lớn tiếng quát nạt: “ To gan! Kẻ dám tự tiện xông vào cấm cung?”