Nghịch Thiên Ngô Ứng Hùng

Chương 157: Chương 166


trước sau

HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT

Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách

Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên

Chương 167: Ngươi thật độc ác.

Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm

Lũng Huyền, đại doanh quân Lương Châu.

Bàng Đức đi nhanh vào đại trướng của Mã Đằng ôm quyền nói: " Mạt tướng tham kiến tướng quân."

" Lệnh Minh, ngươi đã đến rồi?" Mã Đằng chỉ tay nói: " Xin mời ngồi."

Bàng Đức lại bàn ngồi vào chỗ của mình đối diện Mã Đằng rồi hỏi: " Chẳng hay tướng quân cho gọi mạt tướng đến đây gấp là có chuyện gì quan trọng?"

Mã Đằng bùi ngùi thở dài một tiếng rồi hỏi: " Lệnh Minh, ngươi theo Bổn tướng quân đã bao năm rồi?" Bàng Đức nói: " Mạt tướng mười bảy nhập ngũ, là thân binh dưới tướng tướng quân. Đến nay là sáu năm tám tháng rồi."

Mã Đằng hỏi: " Bản tướng quân đối đãi ngươi như thế nào?"

Bàng Đức nói: " Tướng quân có ơn với tôi như cha mẹ, nếu không được tướng quân nâng đỡ thì tôi đâu có ngày hôm nay?"

" Tốt lắm." Mã Đằng nghiêm nghị nói: " Lệnh Minh ngươi lời nói thật cho Bản tướng quân, gần đây trong doanh có nghe được lời đồn đại nào không?"

Bàng Đức liền biến sắc mặt, do dự nói: " Cái này ~~ "

Mã Đằng trầm giọng nói: " Nói mau!"

Bàng Đức cúi đầu, đáp: " Trong doanh có nhiều lời đồn đại, nói tướng quân vong ân phụ nghĩa, cố ý phản bội Cảnh đại nhân, để nghênh đón Mã Dược vào làm chủ Lương Châu."

" Bình!"

" Bản tướng quân xuất thân bần hàn, nhưng sau này cũng là rường cột trung thành, cũng biết lễ nghi trung hiếu, làm sao lại là đồ vong ân phụ nghĩa?" Mã Đằng nện một chưởng nặng nề lên bàn mà cả giận nói: " Mã Dược được triều đình chiếu phong làm Thứ Sử Lương Châu, đó là sự thật. Bản tướng quân là chú của Mã Dược, đó cũng là sự thật. Chẳng lẽ Bản tướng quân còn có thể điên đảo đổi trắng thay đen, phải trái lẫn lộn được sao? Hơn nữa đáng hận là há có thể vì vậy mà vu cáo Bản tướng quân có bụng phản bội Cảnh đại nhân! ?"

Bàng Đức nói: " Dạ, tướng quân trung nghĩa thì mọi người đều biết. Như vậy thì trong lòng Cảnh đại nhân cũng hiểu rõ, việc gì tướng quân phải để ý tới những chuyện ngồi lê đôi mách như vậy chứ."

Mã Đằng bực tức nói: " Không biết là ai cho âm thầm nói nhăng nói cuội? Nếu để Bản tướng quân biết được, nhất định phải đưa băm thây vạn đoạn!"

Bàng Đức khuyên nhủ: " Thường nghe người ta nói: cây ngay không sợ chết đứng, tướng quân là người chính trực thì đâu sợ bóng mình bị xiên xẹo. Như vậy lời đồn cũng chỉ ngày một ngày hai là lại khắc biến mất thôi."

" Lời tuy như thế, nhưng Bản tướng quân vẫn có chút không yên lòng." Mã Đằng nói với Bàng Đức: " Lệnh Minh, ngươi lập tức điểm một trăm tinh binh đi suốt đêm vào thành bảo vệ phủ Tư Mã. Nếu chưa có quân lệnh của Bản tướng quân thì không cho bất luận kẻ nào tới gần phủ Tư Mã trong vòng mười bước, kẻ nào trái lệnh ~~ chém!"

Bàng Đức nói dõng dạc: " Mạt tướng tuân lệnh."

Nói dứt lời thì Bàng Đức đứng lên, điểm một trăm tinh binh đi suốt đêm vào thành. Lúc này Mã Đằng mới yên lòng.

...

Lũng Huyền, phủ Thứ Sử Lương Châu.

Cảnh Bỉ lo lắng đi đi lại lại ở trong đại sảnh. Gần đây đầu đường cuối chợ đều có lời đồn đại quá đáng. Tất cả đều nói Mã Đằng có bụng nghênh đón Mã Dược vào làm chủ Lương Châu! Cảnh Bỉ biết rõ Mã Đằng là người trung nghĩa, vốn là đánh chết cũng không tin. Nhưng mà rốt cuộc vẫn không tránh được những lời đồn đại ảnh hưởng khiến trong lòng dần sinh nghi ngờ.

Dù sao Mã Dược, Mã Đằng cũng là cùng họ, đều là hậu bối của danh tướng Mã Viện. Mà nói đến ngôi thứ thì Mã Đằng còn là vai vế chú của Mã Dược! Một khi Mã Dược thật sự dẫn quân tới tấn công, ai có thể đảm bảo Mã Đằng không sinh dị tâm? Mã Đằng chính là Đại tướng trong quân Lương Châu, rất có uy tín trong lòng các tướng sĩ. Một khi Mã Đằng đầu hàng Mã Dược thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Cảnh Bỉ lo đứng lo ngồi cuối cùng thấy không yên lòng, liền phái một đội nhân mã đến bảo vệ cho Tư Mã phủ của Mã Đằng. Nói là để bảo vệ gia quyến của Mã Đằng không bị đám người rỗi việc quấy rầy , kỳ thật là giữ cả nhà Mã Đằng làm con tin để cho Mã Đằng luôn phải dè chừng mà không dám coi thường manh động.

Người ngựa phái đi chưa được bao lâu thì Thái Thú Hán Dương Phó Tiếp đã vội vã đi tới phủ Thứ Sử ra mắt Cảnh Bỉ.

Thấy thế, Phó Tiếp cũng không khách sáo, mở miệng nói ngay: " Đại nhân, làm sao ngài có thể phái binh vây chặt phủ Tư Mã của Mã Đằng?"

Cảnh Bỉ cười cười lúng túng đành nói nước đôi: " Bản tướng quân đây là lo lắng có kẻ do tin vào lời đồn mà gây bất lợi cho người nhà của tướng quân Mã Đằng, cho nên mới phái một đội nhân mã bảo vệ cho phủ Tư Mã của tướng quân Mã Đằng. Chẳng lẽ Bản quan làm như vậy có gì không ổn sao?"

" Ai dà" Phó Tiếp kích động nói: " Vốn ý của Đại nhân đương nhiên là tốt, nhưng chắc gì Mã Đằng đã hiểu ra được."

Cảnh Bỉ nói: " Cho dù có biết bụng dạ Mã Đằng hay không thì Bản tướng quân vẫn phải tự chuẩn bị mọi chuyện cho tốt."

Phó Tiếp nói: " Đại nhân nghĩ lại đi, nếu như Mã Đằng thật bụng nghênh đón Mã Dược thì e là nói năng phải dè chừng. Làm sao mà còn có thể trước mặt người này người nọ nói về quan hệ họ hàng của mình với Mã Dược? Mã Đằng là quân tử ngời ngời, có gì thì nói đó. Hắn là muốn đại nhân hiểu rõ bụng dạ hắn."

" Không cần nhiều lời." Cảnh Bỉ trầm giọng nói: " Việc cứ quyết như vậy đi."

" Chà ~ "

Phó Tiếp thở dài một tiếng, yên lặng cúi đầu xuống trong lòng thầm nghĩ, đại nhân ơi đại nhân, ngươi làm như vậy chỉ có thể gây ra tác dụng ngược lại. Mã Đằng thật sự bị ép phải đi làm thuộc hạ Mã Dược. Nhưng cuối cùng Phó Tiếp cũng không nói ra những lời này, bởi vì hắn biết cho dù có nói ra thì Cảnh Bỉ cũng sẽ không nghe, uổng công mà chẳng vui vẻ gì.

...

Phía tây thành Lũng Huyện, trong phủ Trung Quân Tư Mã.

Lý Nho mỉm cười nói: " Diêm Hành Tướng quân, đã lâu không gặp rồi?”

Đứng ở trước mặt Lý Nho chính là một người ngang tàng, thân cao bảy thước, mặt to tai dài, hai cánh tay như có lực ngàn cân. Người này là dũng sĩ Tây Lương nổi danh họ Diêm tên Hành, tên tự là Ngạn Minh, là thuộc hạ của Cảnh Bỉ được giao cho làm Trung Quân Tư Mã. Có thể nói là mãnh tướng trong quân Tây Lương, chỉ sau có Mã Đằng.

" Nhờ phúc của tiên sinh" Diêm Hành ôm quyền đáp lễ, lạnh nhạt nói: " Bản tướng quân vẫn luôn mạnh khỏe."

" Cụ thân sinh có khỏe không?"

" Cụ thân sinh thân thể tráng kiện, rất tốt."

Nói được vài câu, Lý Nho thấy tả hữu không có người nào, liền lấy từ trong tay áo ra một gói lễ vật bọc trong vải đỏ đưa cho Diêm Hành. Diêm Hành đưa tay tiếp nhận, cầm lấy thì chỉ cảm thấy nặng vô cùng bèn hơi mở một góc vải đỏ. Liếc mắt nhìn qua không ngờ bên trong lại là hai đĩnh vàng đỏ au, ít ra cũng đến hai trăm lượng.

Lý Nho vuốt râu mỉm cười nói: " Chỉ là bạc lẻ không đáng lưu tâm. Xin tướng quân chớ chê cười."

" Ừ?"

Trong mắt Diêm Hành thoáng chốc xẹt qua một vẻ tham lam, đem hai đĩnh vàng cất kỹ vào bên trong giáp ngực rồi hạ giọng hỏi: " Tiên sinh có chuyện gì xin nói thẳng, có chuyện gì cần tại hạ ra sức? Chỉ cần tại hạ có thể làm được thì tất nhiên làm theo."

Lý Nho khẽ mỉm cười, trong mắt thoáng qua một luồng sát khí không dễ phát hiện rồi chậm rãi nói: " Nghe nói gần đây giữa Cảnh đại nhân và tướng quân Mã Đằng vừa mới có việc bất hòa?"

Diêm Hành hỏi: " Tiên sinh nghe ai nói vậy?"

Lý Nho nói: " Việc này trong thành Lũng Huyện cũng đã truyền khắp nơi. Tại hạ còn nghe nói Cảnh đại nhân chuẩn bị đưa gia quyến Mã Đằng tướng quân vào trong phủ Thứ Sử ở tạm, liệu có thể có chuyện này?"

Diêm Hành nói: " Đích thật có chuyện lạ này"

Lý Nho nói: " Chúa công của ta rất yêu thích tướng quân Mã Đằng, nói vậy thì trong lòng tướng quân cũng đã biết rõ?"

Diêm Hành nói: " Có biết loáng thoáng. Thường nghe thấy Tướng quân Đổng Trác mấy lần định chiêu mộ Tướng quân Mã Đằng. Chỉ tiếc tướng quân Mã Đằng lòng trung ngời ngời không chịu phản bội Cảnh đại nhân."

" Nhưng mà hiện tại sự việc lại có cơ biến chuyển." Lý Nho thấp giọng nói: " Tại hạ mới nhận được tin tức, trong phủ Tả Tư Mã có giấu thư từ qua lại giữa Mã Đằng và Mã Dược. Mong rằng tướng quân có thể lục soát lấy từ trong phủ Tả Tư Mã những mật thư này rồi giao cho tại hạ. Có những thư này thì Mã Đằng phải biết điều một chút mà nghe lệnh chúa công của ta, hắc hắc."

" Hả?" Diêm Hành chậm rãi nói: " Chẳng lẽ Mã Đằng và Mã Dược tư thông với nhau. Thật là chuyện lạ?"

Lý Nho gian xảo cười nói: " Mặc kệ chuyện lạ có thật hay không thì đó đều là chuyện tốt cho tướng quân lẫn chúa công của ta, chính là việc nhất cử lưỡng tiện, hà cớ gì mà không làm?"

" Tiên sinh nói vậy sai rồi." Diêm Hành không đồng tình mà phản bác: " Mã Đằng nếu về làm thuộc hạ dưới trướng của tướng quân Đổng Trác thì đương nhiên là chuyện tốt cho tiên sinh. Nhưng việc đó cùng Bản tướng quân có quan hệ gì đâu? Tại sao lại nói đến nhất cử lưỡng tiện?"

Lý Nho mỉm cười nói: " Tướng quân không nên lừa mình dối người nữa."

Diêm Hành biến sắc mặt nói: " Hà cớ gì ngài lại nói những lời đó?"

Lý Nho nghiêm sắc mặt, nghiêm nghị nói: " Tướng quân cũng hiểu người, hẳn là biết thanh danh của Mã Đằng ở trong quân Lương Châu. Tướng quân tuy là Trung Quân Tư Mã, nhưng các tướng sĩ thực sự chỉ khâm phục Tả tư mã Mã Đằng! Chỉ cần Mã Đằng một ngày chưa rời khỏi quân Lương Châu, tướng quân sẽ một ngày không nắm được chức Đại tướng của quân Lương Châu trong tay. Tại hạ nói như vậy, ngài thấy có đúng không?"

Diêm Hành lại biến sắc mặt lần nữa. Hắn tự nhiên hiểu được ý mà Lý Nho không nói ra. Đây không phải là thật sự bảo hắn đến phủ Tả Tư Mã của Mã Đằng lục soát tìm kiếm thư từ qua lại gì hết. Rõ ràng là ngụy tạo thư để hãm hại Mã Đằng, từ mà ép Mã Đằng phải bỏ đi. Diêm Hành đang do dự bất quyết thì chợt có binh lính vội vã chạy đến thở không ra hơi nói: " Tướng quân, không ~ không tốt rồi ~~ "

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 2: Sự Khởi Đầu Của Tám Trăm Lưu Khấu
Chương 167: Ngươi thật độc ác. (2)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***********

Nội Dung: hide

Diêm Hành cau mày hỏi: " Chuyện gì mà phải hoảng hốt vậy?"

Binh lính thở dốc nói: " Đánh ~~ đánh nhau rồi."

" Cái gì mà đánh nhau?"

" Diêm ~~ Diêm Minh tướng quân và công tử Mã Siêu đánh nhau. Không ngờ là ~~ bị giết rồi! Vẫn ~~ còn có mấy người huynh đệ cũng cùng bị giết nữa ~~ "

" Cái gì! ?" Diêm Hành thất kinh, khó lòng tin nổi mà nói: " Nhị đệ bị Mã Siêu giết?"

" Dạ ~~ đúng vậy" Quân lính nói tiếp: " Tướng quân mau đến xem một chút đi."

" Một đám toi cơm, ngay cả một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch mà cũng không đối phó được!" Diêm Hành mắng một câu, quay đầu lại nói với Lý Nho: " Để tiên sinh chê cười rồi. Xin tiên sinh chờ một chút, Bản tướng quân đi liền về ngay!"

Lý Nho dè dặt nói: " Tướng quân xin cứ tự nhiên."

Diêm Hành tùy tiện chắp tay chào Lý Nho xong vội quay người rời đi. Dõi mắt nhìn theo dáng người cao lớn của Diêm Hành đang đi xa, trên mặt Lý Nho đột nhiên thoáng qua một vẻ vui mừng. Con Mã Đằng là Mã Siêu giết em của Diêm Hành là Diêm Minh. Liệu Diêm Hành có thể tha cho Mã Siêu được không? Nếu Diêm Hành giết Mã Siêu thì Mã Đằng làm sao tha nổi cho Diêm Hành?

Xem ra trong quân Lương Châu sẽ nhanh chóng nổi lên một hồi gió tanh mưa máu rồi, công việc so với dự định còn thuận lợi hơn nhiều, chẳng phải là có trời giúp sao?

...

Phía đông thành Lũng Huyện, phủ Tả Tư Mã.

Lúc em Diêm Hành là Diêm Minh dẫn hơn mười tên thân binh đi tới phủ Tả Tư Mã thì cũng đúng dịp Mã Đằng phu nhân bế Mã Thiết còn quấn tã về nhà thăm bố mẹ đẻ. Trong phủ chỉ có Mã Siêu, Mã Ân, Mã Hưu và hai tên gia đinh Mã Phúc, Mã Thọ trông nhà.

Tính tình Diêm Minh hay làm chuyện bạo ngược, bình thường ỷ vào quyền thế của Diêm Hành ở trong thành Lũng Huyện đánh con trai làm nhục con gái, không chuyện ác nào không làm. Thường dân trăm họ đều phải tránh xa ba trượng. Mã Phúc, Mã Thọ đứng ngăn ở cổng lớn mới hỏi hai câu, liền bị Diêm Minh chém lăn xuống mặt đất. Đang muốn tiến lên đạp cửa thì lại thấy cửa mở ra đánh rầm một tiếng.

Mã Siêu cầm ngân thương trong tay từ trong cửa ngang nhiên bước ra. Chỉ thấy trước cửa có ba bốn mươi tên lính vây quanh, còn hai tên gia đinh Mã Phúc, Mã Thọ đã nằm co quắp trong vũng máu thì không khỏi giận dữ cầm ngân thương chỉ về phía trước, quát to: " Hừ. Các ngươi là ai? Vì sao giết gia đinh nhà ta?"

Mã Siêu mặc dù năm ấy mới có mười hai tuổi nhưng cũng đã thân cao bảy thước, bình thường mà mặt đã như dát ngọc, cực kỳ anh tuấn bất phàm. Người nào không biết vẫn tưởng hắn đã là nam tử trưởng thành.

Diêm Minh nghênh ngang đi lên phía trước đến cổng phủ Tả Tư Mã ôm quyền cao giọng nói: " Bản tướng quân vâng lệnh Thứ Sử Lương Châu đại nhân Cảnh Bỉ đến đây hộ tống gia quyến tướng quân Mã Đằng đển ở tạm trong phủ Thứ Sử. Xin công tử mau dẫn gia quyến trong phủ ra sớm rồi lên đường để tránh nhỡ thời gian."

" Đi đến phủ Thứ Sử ở tạm?" Mã Siêu cau mày nói: " Không cần như vậy."

Diêm Minh nói: " Bản tướng quân đang thực thi chức trách. Sao có thể tuân theo sự lựa chọn của công tử?"

Mã Siêu nói: " Nếu là ta không đáp ứng thì sao?"

" Hừ?"

Diêm Minh tức giận hừ một tiếng, đôi mắt đã lộ ra vẻ hung ác nhìn chằm chằm Mã Siêu như lang sói. Nhưng mà Mã Siêu lại không sợ hãi, dáng vẻ càng lúc dường như toát ra một tia coi thường ngạo nghễ. Diêm Minh đột nhiên giận dữ bước nhanh lên phía trước đưa tay phải định giật cây ngân thương trong tay Mã Siêu. Mã Siêu tuy là con nhà danh tướng, nhưng cuối cùng chỉ có mười hai tuổi. Diêm Minh tự phụ vũ dũng nên không thèm để vào mắt đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch.

Nhưng Diêm Minh nhanh chóng trả giá vì đã khinh thường địch thủ của mình.

Nếu nói không đúng sự thật thì cây ngân thương trong tay Mã Siêu chỉ khẽ rung lên là sức lực mạnh mẽ của Diêm Minh đã rơi vào khoảng không. Đến khi Diêm Minh ý thức được có điều gì đó không ổn thì ngân thương của Mã Siêu đã mang theo tiếng xé gió chói tai quét ngang quay trở lại nặng nề nện lên lưng Diêm Minh. Diêm Minh gắng gượng không nổi nên trượt trượt lao về phía trước mấy bước suýt nữa va phải thềm đá phủ Tư Mã.

Mã siêu cười nói: " Ngươi chỉ có thân thủ như vậy mà cũng dám cùng thiếu gia bàn luận? Hãy về tập luyện thêm mười năm nữa đi."

Diêm Minh thẹn quá hóa giận, xoạt xoạt rút yêu đao ra nhằm phía Mã Siêu vọt tới mạnh mẽ quát to: " Ta giết ngươi!"

Mã Siêu giơ ngang cây ngân thương trong tay cao giọng nói: " Thì cứ lại đây"
Diêm Minh tiến lên trước hai bước, yêu đao trong tay giơ lên cao vận sức ngàn cân nhằm đầu Mã Siêu hung hăng bổ xuống. Mã Siêu hừ một tiếng, thân hình dong dỏng đột nhiên nhoáng lên khác thường. Diêm Minh dưới tình thế tự mãn đã bổ hụt một đao. Chỉ nghe một tiếng giòn tan vang lên, yêu đao của Diêm Minh đã nặng nề chém xuống thềm đá cứng rắn.

Trong khi những đốm lửa bắn văng khắp nơi, Diêm Minh thấy không ổn muốn thu hồi yêu đao thì đã không còn kịp rồi. Ngân thương của Mã Siêu đã xé gió đâm đến. Diêm Minh trơ mắt đứng nhìn luồng hàn quang ở trước mắt đang nhanh chóng tới gần đâm thẳng vào cổ họng mình. Nhưng bởi vì khí lực đã dùng hết vào nhát chém nên không còn khả năng né tránh.

" Sa!"

Ngân thương trong tay Mã Siêu đột nhiên ngừng lại, Diêm Minh hoảng sợ phát hiện mũi thương sắc bén đã dán sát vào cổ họng mình. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được rõ ràng cơn lạnh do nỗi sợ hãi từ mũi nhọn của ngân thương truyền đến. Mười mấy tên quân lính Lương Châu đứng ngoài cửa vội vàng hô hoán ầm ĩ.

Diêm Minh mặt mày xám ngoét, nhưng dù sao hắn cũng chinh chiến lâu năm, coi như là người chết dưới tay cũng đã chất đống. Đúng lúc sinh tử tồn vong thì trong đầu đột nhiên như có tia sáng chợt lóe giả bộ ngây người nhìn về phía sau Mã Siêu, trong miệng lại thốt ra một tiếng kinh dị như thể phát hiện ra điều gì không khỏi làm người ta khiếp sợ.

" Gì vậy?"

" Hả?"

Mã Siêu dù sao tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm chiến trận còn xa mới bằng được kẻ già đời như Diêm Minh. Lúc ấy liền không chút suy nghĩ quay đầu nhìn về phía sau. Thừa dịp tích tắc thời gian đó, Diêm Minh đột nhiên đẩy ngân thương của Mã Siêu ra sau đó dang rộng hai tay vọt mạnh lên từ phía sau lưng ôm lấy cổ Mã Siêu. Đến khi Mã Siêu phục hồi lại tinh thần thì hai tay hai chân đã bị Diêm Minh ôm lấy chặt cứng không sao giãy ra được.

Mã Siêu mặc dù thương pháp xuất chúng, thân pháp cũng cực kì linh hoạt. Nhưng cuối cùng do tuổi nhỏ, thân thể còn chưa trưởng thành, về mặt sức lực thì vẫn kém Diêm Minh một bậc. Lúc này lại bị Diêm
Minh giữ chặt lấy hai tay hai chân nên trong lúc nhất thời đúng là khó có thể thoát khỏi. Diêm Minh giữ lấy Mã Siêu thật chắc quay đầu lại quát to: " Diêm Lâm, còn lo lắng gì nữa, mau giết hắn!"

Tên thân binh gọi là Diêm Lâm do dự nói: " Bẩm Nhị gia, đại gia chỉ sai chúng ta đi bảo vệ gia quyến Tả Tư Mã cũng không hề nói muốn giết người, làm như vậy sợ là không ổn đó?"

" Con mẹ nó, ta bảo ngươi giết thì cứ giết, nói nhiều lời như vậy làm gì?" Diêm Minh quát to: " Xảy ra chuyện gì đã có ta chịu trách nhiệm, ngươi sợ cái gì?"

" Nhưng hắn còn là một hài tử ~~ "

" Ra tay!"

" Tuân lệnh."

Diêm Lâm cắn răng tiến lên trước hai bước, thanh thiết thương trong tay rung lên nhằm bụng Mã Siêu đâm tới. Mã Siêu trợn ngược mắt như muốn vỡ ra, nhưng trên người bị khối thịt nặng một trăm mười cân của Diêm Minh quấn chặt lấy nên không cách nào né tránh được. Mắt thấy thiết thương của Diêm Lâm như con rắn độc đâm đến, Mã Siêu khó khăn lắm mới uốn lưng, nhưng vẫn bị thiết thương của Diêm Lâm đâm xuyên qua sườn trái.

Bị mũi thương sắc bén này xuyên vào trong cơ thể, ngược lại cơn đau thấu xương đã khơi dậy thú tính của Mã Siêu. Đôi mắt đen láy vốn trong suốt thoáng chốc đỏ ngầu, gương mặt tuấn tú cũng trở nên hung tợn cực độ. Mã Siêu nghiêng đầu lé mắt lạnh lùng nhìn qua Diêm Lâm trước mặt. Khó khăn lắm hắn mới có thể miễn cưỡng hoạt động cổ tay cầm chắc đầu thanh thiết thương.

" Hả ~ "

Diêm Lâm dùng sức rút thương, nhưng thanh thương sắt giống như bị tảng đá nặng đè lên vẫn không hề nhúc nhích.
Diêm Minh vẫn ôm chặt lấy Mã Siêu tiếp tục hô lớn: " Bọn ngu ngốc các ngươi vẫn còn lo lắng gì nữa, mau đến đâm chết tên tiểu tử này cho ta!"

Tiếng hô như sấm vang lên ngay sát bên tai Mã Siêu. Trong khoảnh khắc trong mắt Mã Siêu thoáng qua vẻ hung tợn, hắn cầm thật chặc thanh thiết thương trong tay đột nhiên dùng sức kéo vào. Mũi thương đã đâm vào người Mã Siêu trong khoảnh khắc lại tiến thêm hơn một thước.

" Phốc ~ "

" Ách ~ "

Một dòng máu tươi từ sườn trái của Mã Siêu chảy ra, nhưng Diêm Minh cũng phát ra một tiếng hét thảm. Thanh thiết thương mới vừa xuyên qua sườn trái Mã Siêu, mũi thương sắc bén đã sớm xuyên thủng sườn trái Mã Siêu sau đó lại hung ác đâm thẳng vào ngực trái của Diêm Minh xuyên thấu qua tim. Diêm Minh hừ một tiếng, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên hoàn toàn đờ đẫn.
" A?"

Diêm Lâm dường như biết được điều gì đó, hai tay đột nhiên buông thiết thương ra mà kinh hoàng lui lại.

Hai tay Diêm Minh đang quắp chặt Mã Siêu uể oải buông thõng xuống.
Mã Siêu dùng sức giật mạnh thiết thương về phía trước. Mũi thương dính sát thân thể hai người vào nhau đột nhiên rút ra khỏi người Diêm Minh. Mười mấy tên quân lính Tây Lương hoảng sợ phát hiện trên ngực trái của Diêm Minh đã có một lỗ thủng đẫm máu. Máu tươi đang phun ra như suối từ đó.
" Phì."

Mã Siêu đẩy thi thể Diêm Minh ra rồi chậm rãi quay đầu lại trông hệt như một con dã thú bị thương. Từ trong mắt toát ra ánh mắt điên cuồng hung bạo nhìn chằm chằm mười mấy tên quân lính Tây Lương trước mặt. Sau đó bắt đầu đi những bước dài, cứ một bước tiến về phía trước lại có những giọt máu đỏ tươi từ thanh thiết thương chậm rãi nhỏ xuống. Mỗi lần Mã Siêu tiến lên trước một bước thì trên mặt đất để lại những giọt máu đỏ, còn cả người đã nhuộm đỏ máu rồi.

" Giết hắn ~~ "

Hai tên quân lính Tây Lương lớn tiếng hô hào rồi vọt nhanh tới. Thiết thương trong tay hung hăng nhằm thẳng bụng Mã Siêu đâm tới. Hai tay Mã Siêu nhanh như chớp vung lên khó khăn lắm mới bắt được hai đầu mũi thương. Hai tên quân lính Tây Lương ra sức ấn thiết thương để cố gắng lợi dụng đầu thương sắc làm rách bàn tay Mã Siêu. Nhưng bọn họ ngay cả dùng hết sức bình sinh cũng không làm nhúc nhích được thiết thương.

Một nụ cười tàn nhẫn đột nhiên hiện ra trên miệng Mã Siêu.

" Nha hống ~ "

Hai tên quân lính Tây Lương đồng thanh hét lớn dốc toàn lực ấn mạnh về phía trước. Mã Siêu đột nhiên buông tay, lập tức như có tảng đá cản đường biến mất làm hai tên quân lính Tây Lương không kìm lại được mà khó nhọc vọt tới trước mặt Mã Siêu. Hai tay Mã Siêu duỗi ra như hai gọng kìm sắt, một tay chụp lấy cổ họng một tên quân lính Tây Lương.

" Rắc rắc rắc ~~ "

Trong không khí đột nhiên vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn chói tai. Mắt của hai tên quân lính Tây Lương lồi hẳn ra ngoài, còn từ miệng thì rỉ ra dòng máu tươi. Chỉ trong chốc lát thời gian, ánh mắt hai tên quân lính Tây Lương đã lạc đi, hai mái đầu bất lực cũng cúi gục xuống cổ.

" Bịch bịch ~ "

Mã Siêu buông tay ra, hai thi thể liền từ từ đổ gục xuống đất.

" Giết!"

Lại một tên quân lính Tây Lương binh hét lớn một tiếng, giơ đao tiến lên. Mã Siêu hất chân làm yêu đao của Diêm Minh bay lên không trung, sau đó đưa tay cầm yêu đao trước hết cắt đôi cây thương còn đang thò ra khỏi ngực. Tiếp theo tiện tay phóng nó tới. Nửa cây thương không có mũi không có lưỡi như vũ khí sắc bén ghim vào lồng ngực tên lính Tây Lương kia.

" Ặc ~ "

Tên lính Tây Lương thả yêu đao xuống hai tay ôm ngực ngã xuống đất bắt đầu rên rỉ đau đớn. Chỉ trong chốc lát thời gian, một dòng máu đỏ đã từ thân hắn loang ra xung quanh, tiếng kêu của tên lính Tây Lương cũng dần dần trở nên yếu ớt.

Đám quân lính Tây Lương còn lại đều cả kinh đứng ngây người, không còn có một người nào dám xông lên trước.

" Một đám phế vật, mau tránh ra cho Lão Tử!"

Vừa lúc đó, Diêm Hành giục ngựa chạy tới.

" Để mạng lại!"

Diêm Hành giơ tay nâng thanh thiết thương lên hét lớn một tiếng nhằm thẳng vào Mã Siêu. Nghe thấy tiếng xé gió chói tai, Mã Siêu theo bản năng giơ yêu đao trong tay lên để cản. Chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng vang dội, yêu đao trong tay Mã Siêu cũng đã bị bắn ngược lại nện mạnh vào ngực. Mã Siêu lập tức hừ một tiếng lùi lại liên tiếp hơn mười bước.

" Phịch!"

Thân mình Mã Siêu nặng nề va vào bức tường của sân. Đầu mũi thương xuyên qua người chạm vào tường đá bị đẩy ngược lại vào trong người Mã Siêu, khiến cho Mã Siêu lại phải chịu thêm vết thương mới. Mã Siêu hừ một tiếng, hàng mi dài lập tức cau chặt lại, từ đôi môi mím chặt dường như rỉ ra một dòng máu nho nhỏ.

Diêm Hành băng mình nhảy xuống ngựa, rút đao cầm tay nhằm phía Mã Siêu từng bước áp tới.

" Choang ~ "

Diêm Hành vung đao chém chếch xuống, Mã Siêu giơ đao ngăn cản. Hai đao hung hăng va đập vào nhau. Trong tiếng nổ vang kịch liệt, thân thể của Mã Siêu bị hất bay đi ra ngoài nặng nề va vào thềm đá, Mã Siêu nhịn không được há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ thấy ánh mắt trong con ngươi càng trở nên hung tợn.

" Anh!"

" Anh ơi!"

Hai tiếng gọi non nớt đồng loạt vang lên, Mã Ân và Mã Hưu tuổi còn nhỏ từ trong cổng lớn đi ra. Ánh mắt Diêm Hành đột nhiên rơi vào trên người hai đứa bé, sát khí trong mắt đột nhiên trở nên vô cùng kinh hãi. Giết một người cũng là giết, giết cả nhà cũng là giết! Việc đã đến nước này, duy chỉ có một chữ giết người!

Nghĩ tới đây, Diêm Hành không do dự nữa. Giơ đao bổ vào Mã Siêu.

" Ân, mau dẫn em Hưu thoát theo cửa sau chạy đi!" Mã Siêu giãy dụa đứng dậy cầm ngang thanh đao bảo vệ cửa lớn nói gấp gáp: " Mau đi đến đại doanh ngoài thành tìm cha, mau!"

Mã Ân dắt Mã Hưu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

" Còn muốn đi sao? Không có lối đâu!" Diêm Hành lạnh lùng nói: " Hôm nay cả nhà Mã gia các người cũng đừng ai nghĩ sống sót, Lão Tử cho cả nhà các ngươi chôn chung với Nhị đệ."

Mã Siêu đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, cười dữ tợn nói: " Để xem ngươi có được bản lĩnh đó hay không đã".

" Có giỏi thì tiếp thêm một đao!"

Diêm Hành hét lớn một tiếng, lại vung đao bổ xuống.

" Có đón mười đao cúa ngươi thì đã sao?"

Mã Siêu đương nhiên không sợ lại vung đao đón đỡ.

" Choeng!"

Lại một tiếng nổ vang, Mã Siêu chịu không nổi lực lượng mạnh mẽ của Diêm Hành phải lùi tiếp ba bước mà vẫn không ghìm nổi ngồi phịch trên mặt đất. Mã Ân phát ra một tiếng kêu cuống quít chạy tới đỡ Mã Siêu lên. Mã Siêu giãy dụa ngồi dậy chỉ cảm thấy hai cánh tay bủn rủn nặng như bị núi đè không cách nào giơ nổi đao nữa.

Diêm Hành tiến lên trước hai bước, cử đao chém liền.

" Thất phu, chớ làm tổn thương công tử!"

" Víu!"

Đang lúc chém xuống nửa chừng thì trên đường đột nhiên vang lên một tiếng hét như sấm, lại thêm sát khí nhằm thẳng vào gáy khiến mặt Diêm Hành liền biến sắc. Hắn đột nhiên xoay người chỉ nghe toa một tiếng, một mũi tên sắc bén đã xẹt qua mang tai hắn rồi cắm thật sâu vào dưới đất chỉ còn thò đuôi lên.

" Bàng Đức!"

Diêm Hành và người đó bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi thoáng chốc xẹt qua một vẻ cẩn thận chăm chú.

Bàng Đức phóng ngựa như bay, trực tiếp vọt tới trước phủ Tư Mã rồi mới hung hăng giật cương dừng ngựa lại. Con ngựa đang cưỡi hí dài một tiếng lập tức dựng đứng lên. Không chờ cho chiến mã hạ hai vó trước thì trường đao trong tay Bàng Đức đã sớm hung hăng chém xuống. Một đao đã ép Diêm Hành lui lại hơn mười bước. Diêm Hành hừ một tiếng, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên. Hiển nhiên là đã chịu nội thương không nhẹ.

Mười mấy tên quân lính Lương Châu thấy thế bèn cuống quít tiến lên phía trước bảo vệ cho Diêm Hành.

Hơn trăm kỵ sĩ thân binh của Bàng Đức cũng mãnh liệt tràn tới vây quanh Diêm Hành và mười mấy tên quân lính Lương Châu. Hai bên cùng tuốt gươm rút đao ra, hỗn chiến tức thì bùng phát. Đúng lúc này hai bên đường lớn đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc. Người ngựa hai bên đồng thời ngoái nhìn bốn phía chỉ thấy kỵ binh đen sì sì đang từ hai bên đường lớn xông đến mãnh liệt.

Diêm Hành nhìn thấy rõ ràng đám kỵ binh kia đương nhiên là bộ hạ của mình thì không khỏi vui mừng nói: " Bàng Đức, lần này thử xem ngươi chạy đi đâu!"

Vẻ mặt Bàng Đức nghiêm nghị xuống ngựa bế Mã Siêu đã bất tỉnh nằm lăn trên mặt đất ôm lên lưng ngựa, sau đó cầm đao đi bộ bảo vệ bên mình ngựa, đồng thời hô to với hai tên thân binh: "Hai người các ngươi bảo vệ Nhị công tử và Tam công tử. Những người còn lại bảo vệ bốn phía, dù chết cũng không thể để cho người ta làm ba vị công tử bị thương!"

" Tuân lệnh."

Một trăm tên kỵ sĩ thân binh ầm ầm hưởng ứng.

Bàng Đức cầm trường đao trong tay đi lên phía trước ngăn lại, lớn tiếng quát to: " Giết!"

" Giết!"

Một trăm tên kỵ sĩ thân binh ầm ầm hưởng ứng, một trăm thanh mã đao sắc sáng loáng vung lên cao mãnh liệt xông đến nghênh đón đám kỵ binh Tây Lương ở phía trước, nét mặt không hề sợ hãi.

...

Bên ngoài thành Lũng Huyện, đại doanh tả quân.

Mã Đằng đang ở bên trong đại trướng lo lắng đi đi lại lại. Cũng không biết vì sao mà kể từ sau khi Bàng Đức dẫn một trăm thân binh rời đi thì trong lòng Mã Đằng liền cảm thấy một trận bất an. Đang lúc cảm thấy có chuyện gì xảy ra muốn tự mình trở về thành xem sao thì chợt nghe thấy noài trướng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Vải trướng nâng lên, chỉ thấy Bàng Đức cả người đầy máu bước nhanh mà vào, trong tay hắn vẫn ôm một người cũng máu me bê bết khắp người, trên ngực vẫn còn lòi ra một mẩu cán thương. Đến khi Mã Đằng thấy rõ Bàng Đức đang ôm trong tay đúng là con trưởng Mã Siêu thì lập tức cảm thấy mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, bước chân lảo đảo suýt nữa ngã đâm đầu xuống đất.

" Tướng quân!" Bàng Đức ngã rạp xuống quỳ trước mặt Mã Đằng khóc lóc nói: " Mạt tướng bất tài ~~ "

" Siêu nhi!" Mã Đằng vội bước lên trước ôm lấy Mã Siêu, ngẩng đầu nói nhanh: " Thầy lang, mau gọi thầy lang tới ~~ "

...

Phủ Thứ Sử.

Đang lúc Cảnh Bỉ đang xử lý công văn chợt có tiểu lại vội vã chạy vào quỳ xuống đất hô lớn: " Đại nhân, đại sự không tốt!"

Cảnh Bỉ cau mày hỏi: " Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiểu lại gấp rút nói: " Tướng quân Diêm Minh phụng mệnh đi trước đến phủ Tả Tư Mã hộ tống gia quyến Mã Đằng tướng quân ở tạm trong phủ Thứ Sử. Nhưng không biết vì chuyện gì lại cùng công tử Mã Siêu đánh nhau. Tướng quân Diêm Minh và vài tên tướng sĩ đều bị công tử Mã Siêu giết chết. Công tử Mã Siêu lại suýt nữa bị tướng quân Diêm Hành giết chết. Sau đó đội trưởng thân binh Bàng Đức của tướng quân Mã Đằng dẫn quân chạy tới, lại đánh cho tướng quân Diêm Hành bị trọng thương. Sau đó quân bản bộ của tướng quân Diêm Hành lại chạy tới, hai bên hỗn chiến một trận~~ "

" A?" Cảnh Bỉ càng nghe càng kinh hãi, vội vàng nói: " Tại sao có thể như vậy! Cái đồ Diêm Hành ngu ngốc này, ngay cả việc cỏn con đó cũng làm không xong, thật là giết chết Bản quan rồi ~~ "

Tiểu lại kêu khổ thưa: " Đại nhân, vẫn còn nữa."

" Mau nói."

" Tướng quân Bàng Đức che chở ba vị công tử của tướng quân Mã Đằng chạy thoát ra khỏi thành. Nhưng phu nhân của tướng quân Mã Đằng và tứ công tử còn đang quấn tã vừa lúc đó lại trở về phủ liền bị tướng quân Diêm Hành hạ độc thủ! Càng đáng giận hơn là Diêm Hành dám đem thủ cấp của Mã Đằng phu nhân và hai tên gia đinh treo trên lâu thành thị uy. Ai, bây giờ thảm kịch đã xảy ra, tướng quân Mã Đằng tính tình cương quyết, sau lúc biết tin như vậy tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua cho, vậy phải làm sao bây giờ ~~ "

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!