HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên
Chương 75 : Thiết Giáp Ký
“Lọc cọc…lọc cọc”
Tiếng vó ngựa nặng nề nện xuống vùng đất băng giá phát ra tiếng vọng chán ngắt với nhiều nhịp điệu khác nhau. Trong khúc nhạc giao hưởng tử vong này một toán hơn một trăm kị binh quỉ dị đột nhiên hiện ra từ trong bụi mù cuồn cuộn. chúng đạp lên những đám cỏ vụn mọc trên bãi đất lớn nhằm phía quân Hán chen chúc nhau xông tới. Rồi tràn ra trên vùng đất vô tận hoang vu lạnh giá…
“Hí~~~~~~~ Trời ơi..đây là cái quỉ gì vậy?”
Sâu trong cuống họng Mao Giới thoát ra âm thanh khản đục. Cũng may là hắn kiến thức rộng rái nên từ đám quỉ này không thấy đáng sợ như vậy. Thoạt nhìn thì không phải kị binh, nhưng mà trên đời này liệu còn có kị binh như vậy?? Đám này rõ ràng là thứ ma ám đáng sợ nhất trong giẩc mơ của mọi người. Chỉ trong ác mộng mới xuất hiện quỉ vật.
Sợ hãi, nỗi sợ hãi không tên giống như độc thảo lan tràn, ngay cả những lão binh trải qua trăm trận cũng không khỏi tim đập thình thịch.
Gió tây thổi mạnh làm bụi bốc lên bay mù trời, cuối cùng thì bộ mặt của đám kị binh quỉ dị hung ác kia cũng hiện rõ ra trước mặt tất cả tướng sĩ quân Hán.
Toàn thân tối tăm lạnh lẽo lấp lánh ánh xanh của các mũi nhọn kim loại.
Bất kể là chiến mã hay kị sĩ trên lưng ngựa đều mặc trọng giáp lạnh lẽo màu đồng sẫm che kín. Cả đầu chiến mã và kị sĩ cũng đều bao bọc trong mũ sắt có nắp lật trông tựa như đầu quái thú bằng kim loại. Bọn quái thú kim loại này giống như thủy triều tràn tới mang hteo thanh thế tưởng chừng như nghiền nát tất cả mọi thứ. Bất đắc dĩ ở trong lòng tướng sĩ quân Hán phơi bày nỗi sợ hãi. Với loại kị binh như vậy, cho dù có đưa cho ngươi thanh mâu sắc bén thì cũng chẳng biết đâm vào đâu.
“Hí~~~ hí…..”
Trong tiếng vó ngựa nặng nề, tiếng chiến mã hí lại vang lên rõ ràng. Trong lúc xuất bất kì ý, loạt trường mâu như đám mây nhỏ trong tay những kị sĩ đã nhắm thẳng bản trận của quân Hán mà lao đến. Khi lao đến nơi thì hiện rõ thành rừng mâu lạnh lùng, trên lưỡi mâu sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh mang theo cái chết nhằm mọi hướng của quân Hán mà vẫy gọi.
Theo bản năng Mao Giới giục ngựa trốn vào trong trận, sau đó quay đầu lại gào khản cả giọng từ trên mình ngựa: “Đừng sợ, cấm chạy! *** quân uy vũ, dù chết không lùi, xông lên~~~”
“*** quân uy vũ, xông lên~~”
“Dù chết không lùi, xông lên~~”