Nghịch Thiên Ngô Ứng Hùng

Chương 75: Chương 84


trước sau

HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT

Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách

Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên
Chương 85 :Thịt người và thuốc độc
Dịch:B_Q_T
Nguồn: Sưu tầm

Đêm tối mù mịt.

Gió lạnh tê tái.

Cùng với tiếng tù và từ xa vọng lại, tiếng reo ḥ long trời lở đất cùng với tiếng vó ngựa ầm ầm đột nhiên ngừng lại. Khắp nơi đột nhiên có một sự yên tĩnh khác thường. Đợt tấn công như sóng gió hăi hùng của kị binh mà mọi người chờ đợi đă không tới. Bọn họ lao đến như nước lũ, nhưng cũng biến đi như không khí vô h́nh.

Dưới ánh trăng mờ lạnh lạnh, tất cả tướng sĩ quân Hán nh́n nhau, đối mặt với vùng đất hoang trống rỗng mờ mịt chẳng biết phải chuẩn bị những ǵ.

Hạ Hầu Đôn tay cầm thương chậm răi nói: "Tám trăm lưu khấu đang làm tṛ hề ǵ đây?"

Đôi mắt hẹp của Tào Tháo thoáng tỏa ra ánh lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Rơ ràng là chúng nghĩ quân sĩ chúng ta mệt mỏi, nên bày ra là kế quấy nhiễu đối phương! Giờ chia toàn quân làm hai đội, một đội giữ trận đề pḥng. Một đội quân không cởi giáp, quần áo không tháo đai lưng, cho nghỉ ngơi ở trong trận. Chỉ cần trận h́nh không loạn th́ kỵ binh địch không có cơ hội thừa dịp xông vào. Cuối cùng ai chết vào tay ai, cũng chưa biết được".

Hạ Hầu Đôn ông ổng đáp: "Tuân lệnh, mạt tướng liền đi sắp xếp."

Tào Tháo nhảy xuống ngựa, cùng Trần Cung, Tŕnh Dục hai người ngồi yên lặng. Tào Nhân hộ vệ một bên vội vàng cởi áo khoác trên người, rồi khoác lên người Tào Tháo. Tào Tháo cũng không khách khí, đem áo khoác trùm lên người. Thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn rồi quay sang hai người Tŕnh Dục, Trần Cung bên cạnh nói: "Đêm tối bất lợi cho việc hành quân, cứ đợi trời sáng rồi tính ."

Tŕnh Dục, Trần Cung nói: "Chủ công anh minh."

Tào Tháo nói: "Ta chỉ lo lắng về hai người Diệu Tài, Nhạc Tiến không biết bây giờ như thế nào?"

Tŕnh Dục suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chủ công chớ lo. Hạ Hầu Uyên, Nhạc Tiến đều trí dũng song toàn. Quân cướp đều không phải là địch thủ, lúc này chắc đă đánh bại quân cướp đang trên đường tới đây".

Trần Cung nói: "Vẫn c̣n có một khả năng".

Vẻ mặt Tŕnh Dục biến đổi, tán đồng nói: "Ý của Công Thai là Hạ Hầu, Nhạc Tiến hai vị tướng quân có thể dẫn quân về chiếm lại Trường xă?"

Trần Cung nói: "Đúng vậy".

Tào Tháo cũng tán đồng: "Nếu có thể chiếm lại Trường xă, đoạt lại lương thảo trang bị th́ quân ta không phải lo nữa".

Trần Cung nói: "Đề pḥng vạn nhất, cần phải phái người tới Lưu Duyện châu cầu viện."

Tào Nhân t́nh nguyện nói: "Chủ công, mạt tướng xin đi".

Tào Tháo nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu nói: "Tử Hiếu có thể chỉ huy quân tinh binh bản bộ phá ṿng vây ở phía tây, rồi mới ṿng lên phía bắc đến Trần Lưu."

Tŕnh Dục nói: "Chủ công có thể phái đội tinh binh nhỏ liên tục quấy nhiễu địch, có thể làm chúng rối loạn, chờ đến khi quân địch hỗn loạn. lúc tám trăm lưu khấu không đề pḥng th́ Tử Hiếu tướng quân lại chỉ huy tinh binh đột phá phía tây. Có thể thành công."

Tào Tháo gật lấy gật để, trầm giọng nói: "Trọng Đức nói rất đúng, Lý Điển đâu?"

...

Mă Dược nhảy xuống ngựa ngồi trên băi cỏ. Duỗi thẳng hai chân ra, vươn vai để hóa giải nỗi mệt nhọc cực độ suốt một ngày cưỡi ngựa chạy vội. Con người cuối cùng cũng chỉ là máu thịt mà không phải kim cương! Quân Hán của Tào Tháo mệt nhọc, tám trăm lưu khấu của Mă Dược cũng cảm thấy mỏi mệt như vậy.

"Chu Thương."

Chu Thương vội bước lên hai bước, đứng trước mặt Mă Dược trầm giọng nói: "Có mạt tướng."

Mă Dược nói: "Lập tức truyền lệnh toàn quân, binh không cởi giáp, ngựa không tháo yên, cứ vậy nghỉ ngơi. Đợi khi trời sáng đă lại sức th́ sẽ thu thập quân Hán của Tào Tháo".

"Tuân lệnh."

Chu Thương lĩnh mệnh đi.

Bùi Nguyên Thiệu ở một bên đi tới thắc mắc: "Bá Tề, v́ sao không xông lên đánh tan quân Hán? Quân ta tuy cũng mỏi mệt không chịu nổi, nhưng quân Hán càng không chịu nổi, lúc này đúng là cơ hội phá địch a".

Trong ḷng Mă Dược dửng dưng. Bùi Nguyên Thiệu nghĩ cũng rất đơn giản, ba bốn ngàn quân Hán tinh nhuệ quây lại một chỗ, tựa như con nhím cả người đầy những lông dài nhọn hoắt, ngay cả tám trăm lưu khấu nhanh chóng mạnh mẽ như sư tử, cũng khó ḷng một miếng nuốt hết. Huống chi, bây giờ chỉ có hơn mười kỵ binh trọng giáp thiết kỵ đi đường xa theo cùng nên sớm không chịu nổi một đợt tấn công dữ dội. Nếu lấy khinh kỵ đột phá trận của địch, coi như có thể đánh tan quân Hán, nhưng tám trăm lưu khấu chỉ sợ cũng c̣n không được bao nhiêu người ngựa nữa!

Mă Dược không phải là Hán Linh đế. Hán Linh đế có được vô cùng vô tận tiền cược để đánh cuộc, có thể chịu nổi tổn thất nhưng mà Mă Dược chỉ có tám trăm lưu khấu, hắn không chịu nổi mất mát đó.

Đứng co ro ở bên cạnh Mă Dược, Quách Đồ nh́n qua Mă Dược. Đoán được ư tứ của hắn khi không nói ǵ liền mỉm cười, giải thích với Bùi Nguyên Thiệu: "Bùi đầu lĩnh. Lúc này tiến công đương nhiên có thể đánh tan quân Hán, nhưng quân ta bị thương vong nhất định cũng không nhỏ. Nếu như lui lại thêm một ít thời gian nữa, quân Tào không có lương thực tất nhiên đói bụng mệt mỏi. Đến lúc đó sẽ dẫn quân tấn công, ra tay là có thể phá được".

Bùi Nguyên Thiệu chợt nói: "Ra là như vậy".

Trong lúc đang nói, phía trước đột nhiên vang lên hô chém giết đinh tai nhức óc, đèn đuốc sáng rực. Một đội quân Hán từ trong trận xông ra, chẳng cần nḥm ngó ǵ nhằm phía tây lao xao định chạy.

Vẻ mặt lạnh lùng của Mă Dược khẽ giật, , Bùi Nguyên Thiệu cũng cả kinh nhảy dựng lên, hung hăng nói: "Bá Tề, ta dẫn người đi tiêu diệt đám quân Hán kia".

Quách Đồ vội ngăn cản nói: "Bùi đầu lĩnh không nên, đây là kế quấy rầy của quân Hán. Không bao sau tất nhiên tự lui về, không cần để ý tới".

"Ừ? Kế quấy rầy?"

Bùi Nguyên Thiệu nghe vậy cứng người lại, ngó thấy ư tứ của Mă Dược chưa hạ lệnh xuất kích bèn không dám coi thường manh động. Chỉ trong chốc lát quả nhiên đội quân Hán nọ rút lui về như Quách Đồ nói. Bùi Nguyên Thiệu không khỏi bội phục ngẩng đầu, hướng Quách Đồ giơ ngón tay cái lên nói: "Quách Đồ tiên sinh thật là thần cơ diệu toán."

"Ách, cái...này ~~ "

Quách Đồ nh́n Mă Dược một chút vẻ mặt ngượng nghịu.

...

Cửa đông thành Trường xă.

Thừa dịp bóng đêm che dấu, một đạo quân Hán hơn một ngàn người đang yên lặng tới gần. Trên lâu thành cửa đông hai ngọn đuốc lớn gắn trên cửa tháp làm cả lâu thành sáng như ban ngày. Dưới ánh lửa, hơn mười tên lính giặc Khăn Vàng đang khoan thai ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm giải buồn. Có hai tên cướp không muốn nghe truyện canh giữ ở phía sau bức tường thấp, đang mơ hồ ngắm nh́n vùng đất hoang u ám ngoài thành.

Nhạc Tiến vung tay đi phía trước mấy bước, tiến tới bên cạnh Hạ Hầu Uyên chậm răi nói: "Tướng quân, thoạt nh́n pḥng bị quân giặc vô cùng chểnh mảng a".

"Ừ." Hạ Hầu Uyên chậm răi gật đầu, trầm giọng nói: "Bọn ngu xuẩn này sao sẽ nghĩ tới chúng ta dám bất ngờ đột xuất đến đây đánh úp thành? Trận chiến này tất thắng!"

Trong thành Trường xă, Biện Hỉ đang bày tiệc lớn trong doanh khao thưởng tướng sĩ. Hạ Hầu Uyên nói không sai. Biện Hỉ căn bản cũng không nghĩ tới việc quân Hán đă bị tám trăm lưu khấu đánh cho quẳng giáp bỏ mũ mà c̣n dám tới cướp lại thành, cho nên chỉ phái số lượng ít ỏi quân giặc trấn giữ ở bốn cửa. Tuyệt đại bộ phận quân giặc tụ tập trong doanh uống rượu làm vui.

Trong đại doanh của Biện Hỉ tụ tập hơn mười vị đầu mục to nhỏ của giặc cướp. Biện Hỉ giơ cao chung rượu, lớn tiếng nói: "Nào nào nào, các vị huynh đệ uống hết chung rượu này, đă lâu rồi chưa từng thống khoái như vậy. Hôm nay nhất định phải cùng nhau uống rượu tới cùng, ha ha ha ~”

Cơ hồ tất cả đầu mục lớn nhỏ đều nâng chén lẫn nhau, thần sắc vui mừng. Chỉ có một người gương mặt lo âu, càng không để ý t́nh h́nh, không để ý không khí, thẳng người đứng lên cất cao giọng nói: "Tướng quân. Bây giờ thế cục chưa định, t́nh h́nh cuộc chiến không rơ, thiết tưởng không thể sao nhăng canh pḥng, tránh cho quân địch nhân cơ hội làm kinh ngạc?"

Biện Hỉ bị quấy rầy hứng uống rượu, có chút không vui nói: “Bản tướng đă nhận được tin báo thắng trận, tám trăm lưu khấu của Đại tướng quân đă toàn thắng ở Dĩnh Thủy. Hôm nay hai vị tướng quân Tôn Trọng, Liêu Hóa mỗi người chỉ huy hai ngàn tinh binh chia làm hai đường đánh chặn. Quân Hán sắp bị diệt tới nơi, như thế nào thế cục chưa định, t́nh h́nh cuộc chiến không rơ? Đừng vội nhiều lời."

Tiểu đầu mục nọ vẫn không nghe chẳng hề nao núng nói: "Nếu như vậy th́ tiểu nhân tự xin tuần tra các cửa."

Biện Hỉ giận dữ đang muốn nổi giận chợt nghe ngoài cửa đông âm thanh chém giết nổi lên bốn phía giống như trời long đất lở, thanh thế làm cho người ta sợ hăi. Chưa được một lúc đă có tên giặc cướp hoảng hốt bối rối chạy vội vào đại doanh bẩm với Biện Hỉ: "Tướng quân, đại sự không tốt. Quân Hán giả mạo bại binh của tướng quân Tôn Trọng, thừa dịp đêm tối đến đánh úp thành, giờ đă vào thành"

"Ngươi nói cái ǵ! ?" Biện Hỉ hoảng sợ nói thất thanh: "Điều này sao có thể, quân Hán rơ ràng đă bại trận tại Dĩnh Thủy. làm sao c̣n có thể tới đánh úp Trường xă?"

Tên lính cướp nói: "Đúng là như vậy , thưa tướng quân."

"Có bao nhiêu quân Hán?"

"Chừng ~ chừng bốn năm ngàn người!"

"Cái ǵ? Bốn năm ngàn người!"

Biện Hỉ nhất thời cả kinh ba hồn bảy vía lên mây. Quân Dĩnh Xuyên vốn có sáu ngàn người. Liêu Hóa, Tôn Trọng chia ra mỗi người mang đi hai ngàn quân. Trong thành vậy chỉ c̣n lại có hơn hai ngàn quân giặc cướp, làm sao mà ngăn cản được bốn năm ngàn quân Hán tinh nhuệ tiến công? Đám đầu mục lớn nhỏ cũng bị làm cho sợ đến ngẩn mặt nh́n nhau, chẳng biết phải làm ǵ.

Chỉ có tiểu đầu mục vừa mới khuyên can biến sắc quát: "Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, sợ cái ǵ!"

Trong khoảnh khắc âm thanh trầm trầm của tù và không ngớt vang xa. Khiến cho quân giặc cướp đang uống rượu ăn thịt nghe được bèn ḥ hét toán loạn từ trong doanh chạy ra. Phần lớn quần áo xộc xệch, thân không mặc giáp, rất nhiều tên cướp thậm chí c̣n không t́m được binh khí của ḿnh đành tay không chạy đến tụ họp.

Biện Hỉ vô tài, mắt thiếu ngươi,
Dưới đao vong mạng, hận muôn đời.
Để cho một trận sông Dĩnh Thủy
Công sức bao người tựa nước trôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!