HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên
Chương 90 :Không thể chiến bại
Dịch:B_Q_T
Nguồn: Sưu tầm
“Điển Vi, Hứa Chử, hạ cổng xuống!”
“Tuân lệnh”
Ánh mắt của Điển Vi, Hứa Chử nghiêm lại. Cả hai đồng thời buông tay.
“Bang.”
Cánh cửa nặng ngàn cân rung lên, thoáng chốc đă bị hạ xuống sát nền lát bằng gạch, mặc dù chặn hơn trăm quân Hán lại trước cổng nhưng cũng ngăn tám trăm lưu khấu của Mă Dược chạy thoát ra quan ngoại.
Mă Dược nhảy lên ngựa, hắn lănh đạm nói: “Chúng ta đi”.
Mă Dược phát lệnh xong liền giục ngựa chạy đi, hơn mười tên lưu khấu chạy theo, phút chốc đă chạy thoát ra ngoài tầm tên.
Quân cung thủ của Hán quân đă chạy tới, tên bay như mưa.
Mă Dược nghĩ Hổ Lao quan pḥng thủ cực kỳ nghiêm mật, cường tập đă thất bại, vậy chỉ c̣n một cách là cường công mở đường dù có phải trả giá đắt. Kiểu ǵ cũng phải công hạ Hổ Lao quan, mở một con đường máu th́ tám trăm lưu khấu mới có con đường sống.
Nếu như không thể hạ được Hổ Lao quan, chẳng những Liêu Hóa, Chu Thương đang tử thủ Trường Xă cũng trở nên vô nghĩa mà tám trăm lưu khấu cũng lâm vào tuyệt cảnh.
Lui về Dĩnh Xuyên? Đó chính là tử lộ, quận Dĩnh Xuyên nhỏ bé không thể nuôi nổi tám trăm lưu khấu và ba ngàn kỵ binh. Hơn nữa xung quanh Dĩnh Xuyên có mấy vạn quân Hán tinh nhuệ đang giương giáo chờ sẵn.. Chờ tám trăm lưu khấu chui đầu vào vào lưới. Bỏ lại ngựa để vượt qua ngọn Tung Sơn tiếp tục tẩu thoát? Đây chính là con đường sống. Nhưng chưa đến lúc cùng đường th́ Mă Dược tuyệt không đi theo con đường đó. Mă Dược là kẻ mạo hiểm, không tới lúc vạn bất đắc dĩ th́ hắn sẽ không từ bỏ vũ khí tối thượng của hắn.
Nếu đánh cuộc, cũng chỉ có hai kết quả: Thắng hoặc thua. Nếu thua th́ sẽ mất hết, nếu thắng sao không đặt cược lớn một phen! Thắng hắn sẽ thoát thân, tất cả sẽ tiêu dao như chim trời cá nước không c̣n câu thúc ǵ!
Trường xă.
"Hắc!"
"Hống ~~ "
Hắc!"
"Hống ~~ "
Liêu Hóa tay phải nắm chặt giơ lên cao, hắn điên cuồng hét lên: “Hắc!”
"Hống ~~ "
Hàng chục tên tặc khấu hưởng ứng gào lên như sói. Hàng chục sợi dây thừng đầu thắt tṛng chó bay lên, khi tất cả quấn vào phần chóp của chiếc tháp phá thành của quân Hán, quân tặc khấu đồng thời dùng sức kéo mạnh, đầu dây thừng siết chặt lại. Dưới sức kéo của quân tặc khấu, chiếc tháp công thành của quân Hán nghiêng hẳn xuống. Nhưng trên chiếc cầu treo nối tháp với tường thành, quân Hán và Dĩnh Xuyên tặc khấu vẫn đang mải mê chém giết.
Âm thanh triền miên không dứt, cái tháp công thành khổng lồ nghiêng ngả, cuối cùng đổ ầm xuống đất, gỗ vụn, mảnh ván vụn bay đầy trời, đồng thời hàng chục Hán quân không kịp né tránh cũng bị đè nát vụn. đến đây phương tiện công thành cuối cùng của quân Hán cũng bị kéo đổ.
“Dầu lửa, dùng dầu lửa””
“Gỗ, đá, ném xuống đập nát chúng ra.”
"Hỏa tiễn, bắn hỏa tiễn
"Hưu!"
Một đám hỏa tiễn từ trên trời rơi xuống, những tên tặc khấu trúng tên lửa bốc cháy rơi xuống chân thành, thoáng chốc chân tường thành biến thành biển lửa, mười mấy tên tướng sĩ Hán phía dưới không kịp né tránh lập tức cũng táng mạng trong biển lửa.
"Ô ô"
Trong hiệu kèn trầm và thê lương, đám quân Hán đang chen chúc dưới chân thành Trường xă bắt đầu chậm răi thối lui. Thối lui ra ngoài tầm xạ tiễn của đám cung thủ tặc khấu.
"Ngao”
Liêu Hóa phấn khích giơ cao tay.
"Ngao ngao ngao "
Cuối cùng đám tặc khấu Dĩnh Xuyên sống sót cũng tru lên. Chúng dùng hết sức lực c̣n lại để reo mừng chiến thắng đầu tiên cũng như sự sống sót của chúng.
Trong hậu quân của quân Hán, Hoàng Phủ Tung lạnh lùng cười, hắn trầm giọng nói: “Dùng máy bắn đá tấn công”.
Mă Dược đứng trên vách đá, thân h́nh dong dỏng, nghiêm trang, hắn lạnh lùng nh́n về phía xa, tường thành Hổ Lao quan ẩn hiện trong dăy núi non trùng điệp. Ánh mắt hắn lóe lên.
Quách Đồ xuất hiện ngay phía sau Mă Dược, hắn kín đáo hỏi:” Đại đầu lĩnh, người nói: Liêu Hóa và bốn ngàn binh sĩ Dĩnh xuyên có thể bảo vệ Trường Xă không? Vạn nhất Liêu Hóa bỏ thành chạy, Chu Tuyển, Hoàng Thủ Tung cùng Tào Tháo sẽ phát hiện ra t́nh h́nh bất ổn, đến lúc đó, ba cánh quân cùng tiến tới. Quân ta lại chậm chạp, không thể công hạ Hổ Lao quan. Hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.
Mă Dược lănh đạm nói:”Trường Xă nhất định sẽ rơi vào tay quân Hán, chỉ dựa vào Liêu Hóa và bốn ngh́n quân tặc khấu th́ sợ rằng không thể chống đỡ được ngay cả với quân của Tào Tháo, huống chi c̣n cả hai đạo quân Hán tinh nhuệ của Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển, cho nên chuyện của Liêu Hóa đă rơ ràng, nhưng vấn đề là nếu Liêu Hóa giữ được vài ngày khi tám trăm lưu khấu sớm đă công chiếm Hổ Lao quan th́ chuyện sẽ khác.
Quách Đồ lo lắng nói:” Nếu như Liêu Hóa cùng binh sĩ Dĩnh Xuyên nỗ lực tử thủ, tất nhiên có thể trụ vững ba bốn ngày. Nhưng nếu Liêu Hóa phát hiện ra t́nh h́nh th́ đúng là không xong”
“Ừ! ?"
Ánh mắt Mă Dược lạnh lẽo, Quách Đồ cũng không dám lên tiếng. Mă Dược đột nhiên nhớ ra ba trăm người của Chu Thương c̣n ở lại Trường Xă. Hiện tại là phải ổn định tinh thần Liêu Hóa để Liêu Hóa và binh sĩ Dĩnh Xuyên tử thủ Trường Xă, thu hút các cánh quân Hán thêm mấy ngày tạo điều kiện cho tám trăm lưu khấu có đủ thời gian tấn công chiếm giữ Hổ Lao quan.
Tâm trạng nặng nề, Quách Đồ quay đầu quan sát con đường quan ải trong dăy núi non trùng điệp, hùng vĩ xa xa, trong đầu hắn xuất hiện một câu hỏi: Liệu tám trăm quân lưu khấu có tấn công và chiếm giữ được Hổ Lao quan không? Hổ Lao quan là nơi hiểm trở, lại có tinh binh Hán quân đóng giữ, chỉ tám trăm lưu khấu và ba ngàn kỵ binh không có phương tiện công thành, làm thế nào có thể công đoạt quan ải đây?
“Công Tắc, ngươi nghĩ Hổ Lao quan là nơi khó công chiếm phải không?”
Ánh mắt Mă Dược âm trầm, giọng nói u lạnh, ánh mắt Quách Đồ chợt lóe lên. Hắn vội khom người, giọng tâng bốc nói:” Đại đầu lĩnh anh minh thần vũ, tám trăm lưu khấu đều là thiên hạ vô địch, Hổ Lao quan chắc chắn sẽ nằm trong tay chúng ta”.
Mă Dược đột nhiên chỉ ngón tay xuống dưới vách đá hỏi: “Công tắc, nh́n xem đó là cái ǵ?”
Quách Đồ nh́n theo hướng ngón tay của Mă Dược, hắn bối rối hỏi: “Một rừng trúc, đúng không?”
Mă Dược trầm giọng nói: “Không sai, một rừng trúc.”
Quách Đồ chợt động tâm, mơ hồ hiểu được dụng ý của mă Dược, nhưng nhất thời hắn không thể biểu đạt điều đó ra được đến độ hai tai, má hắn đỏ lên, lông mày dựng cả lên.
Mă Dược thản nhiên quay đầu nh́n tường thành hùng vĩ của Hổ Lao quan phía xa, hắn đường bệ nói:” Trên đời này không ǵ là không thể công phá được! Chỉ vài ngày nữa thôi, tám trăm lưu khấu sẽ cho hoàng đế đại Hán và các đại thần biết sự thật phũ phàng đó. Hổ Lao quan hiểm trở trước mặt chỉ là tṛ đùa đối với tám trăm lưu khấu”.
“Cái này………”.
Ánh mắt Quách Đồ bất động, nếu không phải hắn đă đi theo Mă Dược mấy tháng nay, Quách Đồ nhất định nghĩ Mă Dược đúng là điên rồ, làm sao một người theo lối suy nghĩ b́nh thường lại nói ra những lời điên rồ như thế? Tuy nhiên Quách Đồ hiểu rơ Mă Dược không phải là người điên, Mă đồ tể mặc dù hành sự độc ác, không chừa thủ đoạn nào nhưng hắn không phải là người ngông cuồng.
Mă Dược đă nói như vậy th́ nhất định hắn sẽ làm được. Theo ấn tượng của Quách Đồ cho đến bây giờ Mă Dược chưa bao giờ nuốt lời, lần này liệu có phải ngoại lệ?
“Hồi doanh, bảo lăo Hắc lập tức tới gặp ta”.
Mă Dược quay người rời đi. Gió núi thổi mạnh làm áo bào sau lưng hắn bay lên, lộ ra bộ trang phục màu đỏ tươi dưới ánh sáng của buổi chiều tà chúng có màu như máu.
Trường xă.
Kèn lệnh trầm, thê lương lại một lần nữa vang lên, Hán quân như nước thủy triều mănh liệt xông lên, lại cũng giống như thủy triều hỗn loạn tháo lui. Chỉ có dưới chân thành cảnh tượng hỗn độn, những mảnh thang gẫy,xác người đang cháy leo lét, rơ ràng nơi đây vừa xảy ra một trận ác chiến. Hán quân tấn công lần thứ ba vẫn bị tặc khấu Dĩnh Xuyên ngoan cường đánh lui, quân tặc khấu mặc dù thiệt hại nặng nề nhưng vẫn giữ được thành tŕ.
"Phốc."
Liêu Hóa ném thanh cương đao sang một bên, hắn thật sự kiệt sức, hắn không chịu được ngồi bệt xuống đất. Ánh mắt hắn quan sát t́nh h́nh, chỉ thấy ṭa thành ḥan ṭan đổ nát, hoang tàn. Dưới sức tấn công khủng khiếp của máy bắn đá bên phía quân Hán, tường thành đă bị xé rách, toang toác trước mắt hắn.
Một khối đá lớn nằm cách Liêu Hóa nửa bước chân, lún sâu vào trong tường thành chừng một thước, một gă tặc khấu xấu số bị ḥn đá đè nát vụn, chỉ c̣n hai bắp chân tḥ ra ngoài đang co quắp không ngừng, t́nh cảnh rất thê thảm.
"Phi."
Liêu Hóa phun ra một ngum máu lẫn đờm. Hắn ruỗi thẳng hai chân, thân h́nh mệt mỏi dựa vào cửa lâu thành, thản nhiên quay đầu lại, Chu Thương dáng điệu kiệt lực, đưa mắt nh́n Liêu Hóa.
“Chu đầu lĩnh, đại đầu lĩnh và tám trăm lưu khấu khi nào sẽ xuất hiện?”
Liêu Hóa hít một hơi, không nhịn được hỏi Chu Thương.
Chu Thương lạnh lùng đáp: “Đến lúc thích hợp.”
Ánh mắt Liêu Hóa lạnh lẽo, hắn không thể không hoài nghi liệu có phải Mă Dược đă bỏ rơi hắn. Mă Dược đă lưu lại ba trăm quân lưu khấu tinh nhuệ nhất ở lại Trường Xă, há có thể rối trá được? Liêu Hóa tin rằng Mă Dược có thể vứt bỏ đám tặc khấu Dĩnh Xuyên không chút do dự, nhưng hắn không tin Mă Dược sẽ vứt bỏ Chu Thương và ba trăm lưu khấu.
Nếu Mă Dược nhẫn tâm vứt bỏ Chu Thương và ba trăm lưu khấu th́ Mă Dược lúc đó sẽ không phải là Mă Dược nữa. Một người ngay cả huynh đệ của ḿnh cũng vất bỏ th́ c̣n ai sẽ bán mạng cho hắn. Nghĩ đến đây, Liêu Hóa lộ vẻ sầu thảm nói:”Chỉ hy vọng đại đầu lĩnh sớm xuất hiện, bằng không các huynh đệ sắp sửa không chịu được nữa rồi”.
Chu Thương “Ừ” một tiếng quay mặt đi nh́n Hán quân đang bày trận phía xa, sắc trời đang tối dần. Trong trận quân Hán đă đốt lửa, phía chân trời đă xuất hiện những v́ sao, nhưng ḷng Chu Thương thấy ớn lạnh: Đại đầu lĩnh, người c̣n có thể dẫn các huynh đệ quay trở lại không?”
Hổ Lao quan, đại doanh của Mă Dược.
“Tiểu nhân ra mắt đại đầu lĩnh”.
Lăo Hắc thợ rèn vén rèm đi vào, thi lễ trước mặt Mă Dược.
Mă Dược hỏi: “Lăo Hắc, ngươi đă đến rồi à?”
Lăo Hắc ngẩng đầu lên cung kính hỏi: “Đại đầu lĩnh có ǵ phân phó?”
Mă Dược hỏi: “Trong đám thợ thủ công dưới quyền ngươi có thợ chế tác trúc không?”