Tôi vừa bước vào, bầu không khí trong phòng liền đặc quánh lại.
Tay của Chu Trạch Ngôn vẫn đang giữ cuống quả cherry, còn quả cherry thì bị cô “em gái thân thiết” kia ngậm trong miệng. Cảnh tượng y hệt hai người đang mập mờ trêu đùa nhau, khiến tôi bỗng chốc hóa thành kẻ thừa.
Tôi còn chưa kịp mở lời, những người xung quanh đã vội vàng lên tiếng giải thích:
“Yên Yên lớn lên cùng Trạch Ngôn, hồi nhỏ còn mặc chung cả quần. Lúc ăn cơm cũng là Trạch Ngôn đút cho ăn, chị dâu đừng nghĩ nhiều.”
Người nói là một thành viên trong hội bạn thân của anh ta.
Nhóm đó có năm người – bốn nam một nữ, Yên Yên là cô gái duy nhất.
Họ gọi cô ta là “anh em gái”, bảo rằng cô ta thẳng thắn, sảng khoái, tính cách như con trai, không giống mấy cô gái khác.
Chu Trạch Ngôn gật gù liên tục, nói:
“Yên Yên không giống em, ăn uống chậm chạp, cái gì cũng không giành được với người ta. Đợi Yên Yên ăn xong rồi em ăn…”
Chưa nói hết câu, tôi đã bước lên, xách nguyên phần cherry còn lại hất thẳng lên đầu hai người họ.
Cherry đỏ rực văng tung tóe, tuy không đau nhưng Yên Yên vẫn hét lên:
“Đồ thần kinh! Cô làm gì vậy?”
Tôi đặt bát xuống, mỉm cười nhàn nhạt:
“Cherry là tôi mua, tôi muốn cho ai ăn thì người đó được ăn. Cô không phải thích ăn đồ của người khác sao? Giờ ăn cho đã đi, sao? Vừa miệng chứ?”
02
Mấy gã con trai còn lại đứng sững ra, mất vài giây mới phản ứng lại.
Họ lập tức xúm lại bảo vệ Yên Yên ở giữa, có người còn nhẹ nhàng gỡ những quả cherry dính trên tóc cô ta xuống, rồi quay sang mắng Chu Trạch Ngôn:
“Nếu không phải cậu bảo tới nhà cậu tiện, ai thèm dắt Yên Yên tới đây? Mấy quả cherry thôi mà làm như vàng bạc, chẳng ra thể thống gì!”
Lời nói mượn gió bẻ măng, nghĩ tôi là quả hồng mềm chắc?
Tôi chỉ tay xuống sàn:
“Cherry nhập khẩu đấy, một cân 230 nghìn. Còn đồ ăn lẩu hôm nay cũng là tôi mua hết, tổng cộng 1 triệu 500, cộng lại là 1 triệu 730. Không đáng bao nhiêu đâu, chuyển khoản hay tiền mặt?”
Bọn họ im re.
Tên vừa lên giọng ban nãy kéo cả nhóm đứng dậy, giọng mỉa mai:
“Đi thôi, người ta mời cơm còn bắt tính tiền, tụi mình đâu có ăn nổi kiểu đó.”
Mặt Chu Trạch Ngôn tối sầm lại, quát tôi:
“Em làm cái gì vậy? Anh em lâu ngày mới gặp, em phải biến mọi thứ thành thế này mới vừa lòng sao? Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, Yên Yên khác mấy cô gái khác, trong mắt tụi anh, cô ấy cũng như đàn ông thôi!”
Tôi nhướng mày:
“Giống đàn ông? Vậy đi vệ sinh cô ta cũng dùng nhà vệ sinh nam à?”
Tôi cười khẩy:
“Đây là nhà tôi thuê. Cả hai người, cút.”
Chu Trạch Ngôn còn định nói gì đó, thì Yên Yên đã đứng lên, phủi tay, nhả hạt cherry vào lòng bàn tay đang chìa ra của Chu Trạch Ngôn.
Cô ta nhìn tôi, cười như không cười:
“Chị dâu, đang tụ tập vui vẻ, chị đừng chơi cái trò đấu đá phụ nữ đó được không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, khoảng cách gần đến nỗi thấy rõ lớp phấn mốc hai bên cánh mũi.
Hừ, lúc mới đến còn mạnh miệng bảo không thích trang điểm, thì ra trang điểm nhẹ không gọi là trang điểm?
Từng chữ từng chữ, tôi lạnh lùng nói:
“Xin lỗi nhé, người tôi ghét chính là cô.”
03
Chu Trạch Ngôn tiễn cả bọn ra ngoài.
Tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng họ thì thầm ngoài hành lang, toàn những lời như:
“Bạn gái gì mà nhỏ nhen, không chơi nổi thì đừng ra vẻ.”
“Đừng để sau này nó đòi sính lễ cắt cổ.”
Rồi đến giọng uể oải của Yên Yên:
“Nên tôi mới nói, tôi ghét dây dưa với phụ nữ, phiền chế//t được. Sau này tụi bây yêu ai, nhớ cho tôi kiểm duyệt trước.”
Có người khen:
“Yên Yên vẫn là nhất, không đòi sính lễ, không đòi bình đẳng nữ quyền, giá mà con gái ai cũng như vậy.”
Tiếng trò chuyện mỗi lúc một xa, tôi trợn mắt, mở điện thoại, lôi ra group chat có tên “Người đẹp và quái vật”.
Đây là group Chu Trạch Ngôn kéo tôi vào sau khi giới thiệu nhóm bạn thân của anh ta.
Khi ấy, anh ôm vai tôi, giới thiệu về Yên Yên:
“Cô ấy tốt lắm, không phải kiểu ‘trà xanh’ hay ‘tiểu tam’. Chính Yên Yên bảo anh kéo em vào group để em yên tâm.”
Tôi từng nghĩ cô ta là người biết chừng mực, nên không để tâm.
Cho đến một lần, tôi thấy bạn trai cười tủm tỉm khi nhìn điện thoại, hỏi anh ta cười gì.
Anh ta đáp qua loa:
“Trong group ấy mà, bọn nó nhắn tin hài hước.”
Tôi mở điện thoại, group không có tin nhắn nào.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết – không chỉ có một group.
Cái gọi là “chị em như anh em”, “rộng rãi phóng khoáng”, thật ra cũng chỉ là kiểu con gái “giả nai” mà thôi.
Quả thật mở rộng tầm mắt.
Tôi gõ vài cái, gửi yêu cầu thu tiền vào group – mỗi người 288 nghìn, ai thiếu tôi coi như làm phúc.
Yên Yên nhanh chóng chuyển khoản, còn để lại một câu:
“Chúc chị dâu buôn may bán đắt.”
Rồi rời nhóm.
Tôi vờ như không thấy gì, nhận tiền luôn.
Mấy người còn lại không phản hồi, tôi liền tag từng người một, rồi mới dừng tay.
04
Tôi cho mèo ăn xong thì Chu Trạch Ngôn quay về.
Anh dọn hết bát đũa mọi người ăn dở, lau sạch nhà rồi mới lại gần dỗ dành tôi.
“Bé yêu đừng giận nữa mà. Yên Yên từ nhỏ chơi với bọn anh toàn con trai, không hiểu mấy chuyện lằng nhằng giữa con gái với nhau, EQ đâu có cao bằng em, em đừng chấp cô ấy…”
Tôi nằm trên giường không thèm đáp. Anh cứ thế đẩy vai tôi mãi.
Chu Trạch Ngôn đẹp trai, bình thường dù tôi có giận anh ấy cũng sẽ kiên nhẫn dỗ dành. Khuôn mặt đó cũng là một trong những lý do quan trọng khiến tôi ở bên anh.
Mỗi lần bực bội không vui, tôi chỉ cần hôn anh một cái là thấy dịu lại. Làn da trắng mịn dính vết hôn đỏ ửng lên, nhìn lại càng thêm mê người.
Nhưng giờ thì tôi chỉ thấy cực kỳ phiền, quay đầu liền tát anh một cái rõ đau.
“Cô ta EQ thấp thì phải là cô ta xin lỗi tôi, chứ không phải tôi phải bao dung cho cô ta.
Còn anh, anh lấy con mèo ra làm cớ lừa tôi đi chỉ để nhường cherry cho cô ta ăn. Anh là cái thá gì mà đòi đứng ra cầu xin giúp cô ta?”
Nghe tôi mắng, Chu Trạch Ngôn cúi đầu, lấy mặt dụi dụi vào tay tôi, nhìn ngoan như cún con.
“Xin lỗi mà bé yêu, anh chỉ nghĩ cô ấy ăn chậm nên mới hồ đồ nghĩ ra cái trò ngớ ngẩn đó. Anh sai rồi, tha lỗi cho anh được không?”
Tôi không nói gì.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Hà Yên Yên.
05
Ba tháng trước, Chu Trạch Ngôn thẳng thắn nói với tôi rằng anh có một cô bạn thân khác giới vừa mới về nước.
Tôi từng gặp không ít cô gái tính cách trung tính nên cũng chẳng để tâm.
Nhưng chỉ trong vòng một tháng, anh đã bị cô “bạn thân” đó gọi ra ngoài năm lần, lý do đều là... thất tình, cần người tâm sự.
Tôi thấy không ổn, bèn quyết định cùng anh đi ăn với cô ta một lần.
Tại bàn ăn, Hà Yên Yên tự nhiên ngồi cạnh Chu Trạch Ngôn, liên tục khen tôi trang điểm đẹp, hỏi tôi dùng loại kem nền nào và xin gợi ý.
Cô ta còn kể hồi nhỏ Chu Trạch Ngôn nghịch ngợm thế nào, phá phách rồi bắt cô ta chịu tội chung.
Bị “bóc phốt”, Chu Trạch Ngôn ngượng ngùng cười, đưa tay cù nách cô ta, bảo cô ta đừng kể nữa.
Hà Yên Yên tránh né, hai người từ đầu bàn đùa giỡn sang đến cuối bàn.
Tôi đã nhìn thấy không dưới vài lần khuỷu tay của Chu Trạch Ngôn va vào ngực cô ta.
Tôi là kiểu người lịch sự, khi đó không làm ầm lên.
Về nhà, tôi cãi nhau một trận lớn với Chu Trạch Ngôn.
Cuối cùng anh ta nhận sai, hứa sẽ giữ khoảng cách với Hà Yên Yên.
Cũng kể từ đó, Hà Yên Yên kéo tôi vào group chat, và không còn thường xuyên gọi Chu Trạch Ngôn ra ngoài nữa.
Chuyện tạm thời êm xuôi.
Thấy tôi im lặng, Chu Trạch Ngôn đợi một lúc rồi không làm phiền tôi nữa, tự động bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Anh ta vẫn luôn dùng cách đó để dỗ tôi mỗi khi tôi giận.
Nhưng trong lòng tôi lúc này thật sự rất bức bối và khó chịu.
Thật ra tôi là kiểu người không dễ bị bắt nạt.
Nhưng tôi và Chu Trạch Ngôn đã ở bên nhau ba năm, nuôi chó còn có tình cảm, huống hồ là người.
Đột nhiên nhìn thấy anh và Hà Yên Yên thân mật ghê tởm như vậy, dù giận đến mấy tôi cũng chưa thể lập tức cắt đứt sạch sẽ.
Ngay lúc tôi còn đang phân vân, thì bạn thân gửi cho tôi một tin nhắn.
“An An, cái bài viết này không phải đang nói cậu đấy chứ? Nhìn nghiêng y hệt cậu luôn, mau vào xem đi!”
06
Tôi bấm vào link bạn gửi, ngay dòng tiêu đề đã khiến tôi chú ý:
"Bạn mời ăn cơm, ăn xong bạn gái lại gửi link thu tiền trong group."
Cũng khá thu hút đấy.
Lướt nhanh phần nội dung, quả nhiên như tôi dự đoán:
Nói rằng đến nhà bạn ăn cơm, chỉ vì lỡ ăn thêm vài quả cherry mà bị bạn gái chủ nhà đuổi theo đòi tiền.
Nếu không phải người trong bài là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ thấy cô bạn gái đó thật nhỏ nhen thần kinh.
Cuối bài còn đính kèm ảnh chụp màn hình lệnh thu tiền và ảnh chụp lén góc nghiêng gương mặt tôi đang ăn.
Còn chọn đúng khoảnh khắc tôi đang há miệng ăn để đảm bảo xấu nhất có thể. Cũng chịu khó thật.
Phần bình luận tất nhiên đầy người mắng tôi.
Nào là tính toán, nào là não ngắn, nào là đấu đá phụ nữ mất hết lý trí.
Chỉ trong thời gian ngắn, bài viết đã được chia sẻ hơn 300 lần. Bình luận bắt đầu có vài người lờ mờ đoán ra thân phận của tôi.
Tôi không đọc tiếp nữa, trực tiếp chuyển bài viết đó cho Chu Trạch Ngôn.
Anh ta lập tức từ phòng khách chạy vào, liên tục xin lỗi tôi.
“Yên Yên trẻ con không hiểu chuyện, chắc vì giận quá mới làm ra mấy chuyện đó. Anh sẽ gọi điện bảo cô ấy gỡ bài ngay.”
Vừa nói, anh ta vừa bấm gọi ngay trước mặt tôi.
Nhưng điện thoại đổ chuông mãi không ai bắt máy.
Chu Trạch Ngôn lúng túng:
“Chắc cô ấy để máy im lặng, chưa thấy cuộc gọi.”
Nhưng tôi vừa mới thấy Hà Yên Yên bình luận ngay dưới bài viết.
Cô ta trả lời một người đang nói tôi ghen ghét với thái độ đầy ẩn ý:
"Không hiểu vì sao lại có ác cảm với mình nữa, hình như cũng từng nói mấy câu kiểu như 'xinh đẹp là có lý' gì đó..."
Tôi liếc lạnh Chu Trạch Ngôn:
“Nói cho rõ: nếu cô ta không xóa bài và xin lỗi tôi trong hôm nay, thì đừng nói chia tay, tôi sẽ báo công an.”
Mặt Chu Trạch Ngôn tái nhợt. Anh biết tôi đã nói là làm.
Không rõ là vì sợ chia tay, hay vì sợ tôi báo công an khiến tương lai Hà Yên Yên tiêu tan.
Anh ta hoảng hốt lao ra ngoài.