ngoại tình với chồng cũ

Chương 10:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả người Giang Tâm run rẩy dưới ánh mắt lạnh lùng như băng của Cố Mặc, mất hoàn toàn tự chủ mà ngã xuống đất. Cố Mặc hừ một tiếng, đứng thẳng người, chỉnh lại áo vest, rồi bước đi thản nhiên.

Giang Tâm bàng hoàng, tay siết chặt đến mức trắng bệch. Chẳng lẽ… đây mới là bản chất thật sự của Cố Mặc? Và Tuyết Nhàn… cái thá gì mà lại được anh hoàn toàn tin tưởng? Họ đã ly hôn rồi, vậy mà anh vẫn dồn hết lòng tin vào cô ấy…

“Tôi… tôi không cam tâm! Cố Mặc… em yêu anh biết bao nhiêu năm… tại sao lại như vậy?”

[...]

Vài ngày sau, Tuyết Nhàn cùng Mộc Tiểu Song trở về căn hộ, đóng cửa lại và thở hổn hển. Vừa bước ra khỏi Cố Thị, hai người lập tức bị đám phóng viên bám sát, phải mất một hồi mới cắt đuôi được. Ngay lúc đó, chuông điện thoại của cô vang lên. Nhìn màn hình, Tuyết Nhàn giật mình khi thấy người gọi là anh hai.

“Anh gọi cho tôi có việc gì?”

Giọng Tuyết Cẩn mang theo vẻ châm biếm, lạnh lùng.

“Chỉ thông báo cho em biết mẹ đã gạch tên em ra khỏi sổ hộ khẩu thôi.”

Tuyết Nhàn mím chặt môi. Từ nhỏ đến giờ, cô luôn bị Tuyết Cẩn và Tuyết Nam bắt nạt, càng lớn họ càng độc ác. Cha mẹ lúc nào cũng bênh họ, mắng chửi, thậm chí đánh cô. Cô biết, với đoạn video vừa bị tung lên mạng, chắc chắn cô không bao giờ có thể quay lại Tuyết Gia nữa.

“Anh nói chuyện đó để làm gì? Muốn trêu tức tôi sao?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khinh bỉ, đầy trào phúng:

“Anh chỉ có ý tốt thông báo thôi. Dù em không còn là thành viên của Tuyết Gia… hay em đến chỗ anh, anh vẫn nhớ… thân thể em.”

“Cút!”

Tuyết Nhàn tức giận tắt máy, im lặng một lúc rồi bật khóc. Mộc Tiểu Song vỗ vai cô an ủi, khiến nước mắt cô trào ra càng nhiều hơn. Từ trước đến nay, ngoài Mộc Tiểu Song, cô chưa bao giờ để bản thân mềm yếu trước bất cứ ai. Nhưng… cô cũng là con gái, dù mạnh mẽ thế nào cũng không thể vượt qua cú sốc này.

“Có phải tớ đã gây ra lỗi lầm gì không? Tại sao họ lại đối xử với tớ như vậy?”

“Cậu không có lỗi đâu. Tất cả sẽ kết thúc thôi.”

Vài ngày sau, luật sư gọi thông báo rằng thủ tục ly hôn đã hoàn tất. Cố Mặc, không muốn hai người ra tòa, đã chuyển tiền cùng cổ phần theo thỏa thuận ly hôn vào tài khoản cô. Phần còn lại, anh đã cho người thu xếp ổn thỏa.

Mặc dù vụ video vẫn gây xôn xao dư luận, nhưng hôm nay có vẻ yên ắng hơn hẳn so với hôm đầu.

Nhận được tiền, Tuyết Nhàn chuyển hết sang tài khoản khác rồi thuê người trả lại thẻ ngân hàng chứa cổ phần cho Cố Mặc. Cô không muốn liên quan gì tới anh nữa, cũng không muốn giữ lại bất cứ mối dây ràng buộc nào.

Mộc Tiểu Song bận rộn với công việc, chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm cô. Sắc mặt Tuyết Nhàn ngày càng xám xịt, vì những đêm thức khuya khóc một mình. Sau khi thu dọn hành lý, cô viết một bức thư để lại cho Mộc Tiểu Song cùng chìa khóa nhà, chuẩn bị rời khỏi đất nước. Cô muốn bỏ lại tất cả đau khổ, buồn vui nơi đây, để bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.

Ra sân bay, Tuyết Nhàn đứng lặng nhìn, cho tới khi thông báo vào trạm kiểm soát vang lên. Cô kéo vali đi vào, cúi thấp mũ, cố không để ai nhận ra, rồi bước đi.

Cô đã giấu Mộc Tiểu Song đặt vé đến New York từ vài ngày trước. Nếu biết cô đi, chắc chắn Mộc Tiểu Song sẽ cản lại. Nhưng cô không muốn vì mình mà bạn thân phải liên lụy. Mộc Tiểu Song là người bạn tốt nhất của cô…

Có lẽ vì nhiều ngày mất ngủ, trên máy bay, Tuyết Nhàn ngủ mê mệt, không biết gì cho đến khi tiếp viên gọi cô dậy sau chặng bay dài.

Trước đây cô từng đến New York cùng ba mẹ, nhưng lúc nào cũng bị giám sát chặt chẽ, không có tự do. Lần này, cô đến đây để bắt đầu cuộc sống của riêng mình. Số tiền mà Cố Mặc chuyển cho cô, với anh chỉ là con số nhỏ, nhưng với cô, đó là đủ để sống sung sướng cả đời.

Khi ra khỏi trạm kiểm soát, cô mở điện thoại, thấy Mộc Tiểu Song đã gọi rất nhiều cuộc:

“Tuyết Nhàn… cậu sao không nghe máy? Sao lại bỏ lại tờ giấy rồi trả lại tớ chìa khóa? Cậu đi thật à?”

“Tớ… tớ đến New York rồi! Cậu yên tâm, tớ sẽ ổn… cậu… không cần… lo…”

Bất ngờ, điện thoại bị ngắt. Mộc Tiểu Song giật mình. Tiếng huyên náo vang lên trong đầu dây:

“Có người bị đâm…”

“Gọi cứu thương! Gọi cảnh sát ngay!”

Nhưng lúc này, Tuyết Nhàn nằm dưới đất thoi thóp, máu đỏ thẫm từ vết dao cắm vào bụng tràn ra đầy, cô chẳng còn sức nói. Mộc Tiểu Song liên tục gọi tên cô, nhưng Tuyết Nhàn đã không còn phản hồi được nữa…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×