ngọc nhiên vãn

Chương 10: Đêm Giáp Mặt Với Nguy Hiểm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, bầu trời đen như mực, chỉ còn ánh trăng mờ chiếu qua những tán lá. Lâm Ngọc Nhiên ngồi bên cửa sổ, tim vẫn đập mạnh sau những sự kiện gần đây. Âm mưu lớn từ nhóm người lạ, những nguy hiểm trong rừng và bí mật Tiểu Thanh đã được hé lộ, khiến cô nhận ra rằng cuộc sống trong làng sẽ không còn bình yên như trước.

Hàn Dật đứng ngoài sân, ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy quyết đoán. Anh không nói lời nào, chỉ nhìn vào khoảng không phía xa, dường như đang lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất. Ngọc Nhiên bước ra, cảm giác căng thẳng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng đêm nay sẽ là thử thách lớn nhất từ trước đến nay.

“Ngươi đã sẵn sàng chưa?” Hàn Dật hỏi, giọng đều nhưng uy lực.

Ngọc Nhiên gật đầu, nhịp tim đập mạnh: “Mình phải bình tĩnh. Mình đã học được nhiều, và giờ là lúc thử thách bản thân thật sự.”

Họ cùng Tiểu Thanh đi ra rìa làng, nơi cánh đồng trải dài và rừng rậm bao phủ. Mọi thứ yên tĩnh đến mức âm thanh bước chân cũng vang vọng, nhưng cả ba đều quan sát kỹ lưỡng. Hàn Dật dẫn họ đi dọc con đường bí mật mà chỉ dân làng biết, tránh xa những khu vực có thể bị tấn công bất ngờ.

Chưa kịp thở dài, từ phía rừng phía Tây, một tiếng la hét vang lên. Ngọc Nhiên giật mình, Hàn Dật lập tức lao tới, kéo cô và Tiểu Thanh theo. Khi đến nơi, họ thấy nhóm người lạ đang định phá kho lương thực, ánh mắt hung dữ, tay cầm gậy và dao tự chế. Ngọc Nhiên cảm thấy tim mình thót lại: “Lần này, nguy hiểm lớn hơn bao giờ hết.”

Hàn Dật đứng trước kho, giọng lạnh lùng: “Ngươi đang làm gì? Buông vũ khí xuống ngay lập tức!”

Người phụ nữ bí ẩn bước lên, ánh mắt sắc lạnh: “Hàn Dật, ngươi vẫn không thể ngăn chúng tôi. Lần này, sẽ có hậu quả.”

Ngọc Nhiên đứng bên, tim đập mạnh nhưng cố gắng tập trung. Cô nhớ lại tất cả những gì Hàn Dật dạy: quan sát, phán đoán, phản ứng nhanh và phối hợp với đồng đội. Cô hít sâu, sẵn sàng tham gia nếu cần thiết.

Cuộc đối đầu căng thẳng, tiếng gió thổi qua lá, ánh trăng chiếu sáng những cánh đồng ướt sương, tạo nên bối cảnh vừa kịch tính vừa huyền bí. Hàn Dật lao tới, khống chế một vài người, Tiểu Thanh nhanh nhẹn hỗ trợ Ngọc Nhiên. Cô học cách phối hợp: khi nào giữ khoảng cách, khi nào giúp chắn đường đối phương, và cách dùng môi trường xung quanh để tạo lợi thế.

Ngọc Nhiên lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng sức mạnh của mình: cô có thể phối hợp, quan sát, và đối phó với tình huống nguy hiểm mà không hoàn toàn phụ thuộc vào Hàn Dật. Tim cô vừa hồi hộp vừa tự hào.

Người phụ nữ bí ẩn, thấy Hàn Dật và nhóm Ngọc Nhiên phối hợp ăn ý, ánh mắt lóe lên sự lo lắng. Cô ta giật mình, nhưng vẫn cố lao tới phá kho lương thực. Hàn Dật nhanh chóng phản ứng, cản đường cô ta, giọng sắc lạnh: “Ngươi đã hết đường thoát. Nếu còn dám làm hại dân làng, sẽ không có cơ hội.”

Ngọc Nhiên đứng gần, tay nắm chặt, cảm giác tim vừa lo sợ vừa rung động: “Anh ấy… luôn ở bên, bảo vệ mình và dân làng. Mình phải mạnh mẽ để không trở thành gánh nặng.”

Cuộc chiến ngắn nhưng căng thẳng kết thúc khi nhóm người lạ bị khống chế tạm thời. Tiểu Thanh thở phào, nhìn Ngọc Nhiên: “Cậu… đã rất mạnh mẽ. Cậu phối hợp tốt với Hàn Dật.”

Ngọc Nhiên cảm thấy tim mình ấm áp. Cô thầm nghĩ: “Mình đã sống sót. Mình đã giúp bảo vệ làng. Và… mình bắt đầu hiểu rõ hơn về Hàn Dật.”

Sau khi trở về làng, trời đã sáng. Ngọc Nhiên chuẩn bị bữa sáng, nấu cơm, rau và cá nướng. Hàn Dật đứng cạnh, quan sát từng chi tiết, thỉnh thoảng đưa ra nhận xét. Ánh mắt anh lần này không còn lạnh lùng tuyệt đối, mà có chút mềm mại, có sự hài lòng và công nhận tiến bộ của Ngọc Nhiên.

Cô cảm nhận được mối quan hệ giữa họ tiến triển rõ rệt. Trái tim cô rung động mạnh mẽ, vừa lo lắng vừa tin tưởng: “Anh ấy… luôn để ý mình. Mình phải mạnh mẽ hơn để xứng đáng với anh ấy.”

Chiều đến, Ngọc Nhiên và Tiểu Thanh đi ra cánh đồng, học cách nhận biết những dấu hiệu bất thường, kiểm tra an toàn lương thực, và củng cố kỹ năng sinh tồn. Hàn Dật đứng gần đó, hướng dẫn cách quan sát, phản ứng nhanh và bảo vệ đồng đội.

Cả ba phối hợp nhịp nhàng, khiến Ngọc Nhiên cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ của mình. Cô nhận ra rằng mỗi thử thách đều giúp cô mạnh mẽ hơn, nhạy bén hơn, và trái tim cũng rung động hơn với Hàn Dật.

Đêm xuống, ánh trăng bạc chiếu sáng cánh đồng, tiếng côn trùng rả rích, gió thổi qua mái tranh. Ngọc Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhớ lại toàn bộ ngày: âm mưu lớn, nguy cơ tấn công, phối hợp hoàn hảo với Hàn Dật và Tiểu Thanh.

Cô thầm nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn. Mình phải sống sót, bảo vệ dân làng, học cách đối mặt với âm mưu, và… mở lòng với Hàn Dật – người luôn khiến tim mình rung động.”

Trong bóng đêm, ánh trăng chiếu sáng khắp cánh đồng, tiếng côn trùng và gió rì rào tạo thành bản nhạc vừa dịu dàng vừa căng thẳng. Ngọc Nhiên nhắm mắt, cảm nhận nhịp sống nơi đây, nhận ra rằng mỗi thử thách là bài học, và mỗi hành động của Hàn Dật đều khiến trái tim cô rung động mãnh liệt hơn bao giờ hết.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×