Ánh sáng ban ngày len lỏi qua các khe cửa sổ cũ kỹ của ngôi nhà, nhưng không xua tan hoàn toàn cảm giác u ám vẫn còn vương vấn. Nhóm bạn đứng lặng trong sảnh lớn, hơi thở gấp gáp, tim đập mạnh, mồ hôi nhễ nhại. Căn nhà vẫn giữ một năng lượng lạ kỳ, như nhịp tim vô hình đồng bộ với nhịp tim họ, khiến họ cảm giác mọi chuyển động đều bị theo dõi.
Tuấn tiến tới trung tâm căn phòng, ánh mắt dán vào sơ đồ nghi lễ cuối cùng mà nhóm vừa hoàn thiện. Giọng anh trầm và chắc:
— “Chúng ta không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Một sơ suất nhỏ thôi, ngôi nhà này vẫn có thể gây nguy hiểm cho bất cứ ai bước vào.”
Hân đi theo Tuấn, ánh mắt dán vào các vết nứt trên tường. Khi ánh sáng chiếu vào, những vết nứt tạo thành những bóng hình kỳ quái, như đang quan sát họ. Linh cúi xuống, nhặt một mảnh giấy rách, trên đó là ghi chú của hung thủ về một nghi lễ phụ, dự định hoàn thiện sau chuỗi ám sát. Cô run rẩy, cảm giác như ngôi nhà đang thở cùng họ, từng nhịp thở hòa với tim họ.
Phúc phân tích từng chi tiết: mạng lưới siêu nhiên của hung thủ tinh vi đến mức từng ký hiệu, từng vật dụng đều tạo ra phản ứng với năng lượng của ngôi nhà. Anh nhận thấy những hiện tượng kỳ lạ còn tồn tại: tiếng bước chân vô hình vang vọng từ tầng áp mái, các vật dụng nhỏ rung nhẹ, và những âm thanh kỳ dị phát ra từ các góc tối.
Nhóm bạn quyết định chia nhau kiểm tra từng khu vực:
Tầng hầm: Áp lực âm u vẫn còn, các linh hồn không hung dữ nhưng lang thang, phản chiếu hình ảnh đau thương của nạn nhân. Tuấn ghi nhận các ký hiệu đã mất hiệu lực nhưng vẫn còn tồn tại năng lượng dư, có thể kích hoạt nếu bị quấy rối.
Tầng áp mái: Các hiện vật nghi lễ vẫn còn, một số hộp gỗ chưa mở chứa vật dụng kỳ dị. Linh mở hộp, phát hiện những bức tranh nhỏ, mô tả cảnh nạn nhân hoảng loạn và hung thủ thực hiện nghi lễ. Những hình ảnh này như thổi vào tâm trí họ một làn sóng ám ảnh mạnh mẽ.
Căn phòng chính cuối cùng: Bóng tối đã bị đẩy lùi, nhưng trên tường vẫn còn ký hiệu mờ, ánh sáng chiếu vào tạo cảm giác các bóng hình vẫn di chuyển theo họ. Hân cố vẽ lại sơ đồ để chuẩn bị phá hủy hoàn toàn trước khi rời đi.
Sau khi thu thập đủ bằng chứng, nhóm bắt đầu đối diện với hậu quả tâm lý. Họ trải qua cảm giác sợ hãi tột cùng, hình ảnh kinh hoàng ám ảnh, từng chi tiết nghi lễ, từng nạn nhân đều xuất hiện trong tâm trí.
— “Mình chưa bao giờ tưởng tượng sẽ chứng kiến cảnh tượng này… và cảm giác như ngôi nhà vẫn theo dõi chúng ta,” Hân nói, giọng run run.
— “Nhưng nếu không dũng cảm, chúng ta sẽ không giải cứu được các linh hồn,” Tuấn trả lời, ánh mắt quyết tâm.
— “Chúng ta phải ghi lại mọi thứ, để không ai khác bị lừa vào đây nữa,” Phúc nói, cẩn thận ghi chú từng chi tiết.
Nhóm quyết định lập báo cáo chi tiết gửi cơ quan chức năng, bao gồm sơ đồ ngôi nhà, các hiện vật, ký hiệu nghi lễ, và toàn bộ diễn biến. Đây vừa là nhiệm vụ, vừa là cách giải tỏa tâm lý, giúp họ đối diện với những kinh hoàng vừa trải qua.
Trong quá trình chuẩn bị báo cáo, hiện tượng siêu nhiên vẫn xuất hiện từng chập nhỏ: bóng hình thoáng qua, tiếng thở nhẹ, vật dụng rung nhẹ như bị lực vô hình tác động. Tuấn, Hân và Linh giữ bình tĩnh, sử dụng ký hiệu và kiến thức đã học từ hung thủ để đối phó. Mỗi hiện tượng được ghi lại, phân tích, đảm bảo mọi bằng chứng rõ ràng và logic, đồng thời bảo đảm an toàn cho họ.
Nhóm bắt đầu phân tích tâm lý hung thủ thông qua ghi chép còn lại. Họ nhận ra hung thủ là người bị ám ảnh quá khứ, bị cô độc và thù hận đẩy đến cực điểm, tạo ra chuỗi nghi lễ để thống trị cả linh hồn lẫn người sống. Mỗi ký hiệu, vật dụng, bức tranh đều phản ánh tâm lý bệnh hoạn của hắn.
— “Có lẽ hung thủ không hoàn toàn ác, mà là người tổn thương quá nặng… nhưng phương pháp hắn chọn thật kinh khủng,” Hân thì thầm.
— “Đúng, nhưng chúng ta không thể tha thứ. Nhiệm vụ của chúng ta là làm sáng tỏ sự thật và bảo vệ người sống,” Tuấn trả lời nghiêm túc.
Họ dành cả ngày để ghi lại và phân loại toàn bộ hiện vật, ký hiệu và nhật ký hung thủ, biết rằng thông tin này sẽ giúp cơ quan chức năng và cộng đồng hiểu rõ sức mạnh siêu nhiên còn sót lại và tránh nguy hiểm.
Khi công việc hoàn tất, nhóm bước ra ngoài ngôi nhà. Ánh sáng ban ngày chiếu mạnh, xua tan bóng tối còn sót lại. Họ cảm nhận sự bình yên hiếm hoi, nhưng hiểu rằng ngôi nhà không cửa vẫn tồn tại, theo dõi và chờ đợi, chỉ những ai dũng cảm và thông minh mới đối diện hết bí mật.
Trong khoảnh khắc ấy, họ nhận ra: sợ hãi, dũng cảm, trí tuệ và tình bạn chính là chìa khóa chiến thắng bóng tối, hé lộ sự thật, và bảo vệ chính mình khỏi những điều kinh hoàng nhất.