ngôi nhà không cửa

Chương 14: Linh hồn còn sót


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, nhóm bạn quay lại ngôi nhà không cửa, nhưng lần này là không còn sự căng thẳng tột độ ban đầu, thay vào đó là một cảm giác ám ảnh dai dẳng, như những linh hồn còn sót lại vẫn đang theo dõi họ. Bầu trời xám xịt, ánh sáng yếu ớt lọt qua những kẽ lá, tạo ra những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất, nhấp nháy như bóng hình vô định.

Tuấn bước lên bậc thang cũ kỹ dẫn vào sảnh chính, từng bước chân vang lên như tái hiện nhịp tim của những linh hồn vừa được giải thoát. Anh cảm nhận một áp lực vô hình đè lên ngực, nhắc nhở rằng ngôi nhà chưa hoàn toàn yên bình. Hân theo sát phía sau, tay cầm đèn pin, mắt không rời các vết nứt trên tường, nơi từng xuất hiện bóng hình mờ. Linh quan sát kỹ từng vật dụng, ghi chú chi tiết vào sổ tay, chuẩn bị đối phó với bất cứ hiện tượng siêu nhiên nào còn tồn tại.

— “Các bạn, cảm giác như có điều gì đó chưa được giải quyết,” Hân nói, giọng run run nhưng nghiêm túc.

— “Đúng, chúng ta sẽ kiểm tra từng phòng, từng ký hiệu,” Tuấn đáp, ánh mắt sắc bén, đầy quyết tâm.

Nhóm bắt đầu kiểm tra tầng hầm. Không gian vẫn ẩm thấp, mùi mốc còn sót lại nồng nặc. Những bóng hình mờ thoáng qua, như linh hồn yếu cố gắng truyền thông điệp. Tuấn cẩn thận quan sát, ghi lại từng rung động: ánh sáng nhấp nháy, tiếng rít rít, vật dụng rung nhẹ. Anh phân tích từng chi tiết, nhận ra các linh hồn này vẫn bị ràng buộc bởi ký hiệu chưa phá hủy hoàn toàn.

Hân kiểm tra các bức tranh nhỏ, mô tả cảnh hung thủ giết hại nạn nhân, phát hiện một số chi tiết chưa được chú ý trước đây, có thể là manh mối để truy tìm hung thủ còn sống sót hoặc đồng phạm. Linh mở một hộp gỗ cũ, bên trong là nhật ký nhỏ của hung thủ, từng dòng chữ run rẩy, mô tả quá trình thực hiện nghi lễ và lý do chọn địa điểm ngôi nhà. Cảm giác hung thủ vẫn còn hiện diện tinh thần trong ngôi nhà khiến cô rùng mình.

Phúc ghi chép toàn bộ hiện tượng, lập sơ đồ các điểm năng lượng còn sót lại. Anh nhắc nhở nhóm:

— “Mỗi chi tiết dù nhỏ cũng quan trọng. Nếu bỏ sót, linh hồn có thể bị mắc kẹt hoặc năng lượng tiêu cực bùng phát trở lại.”

Nhóm quyết định lập vòng kiểm soát mới, dùng ánh sáng và ký hiệu giải mã để ổn định năng lượng. Họ đặt các vật dụng theo sơ đồ, ánh sáng tập trung vào từng ký hiệu nguy hiểm. Các linh hồn yếu dần xuất hiện rõ ràng hơn, như bóng mờ dần hóa thành hình người, mắt chứa đầy nỗi đau và uất hận, nhưng vẫn không hung dữ.

Trong quá trình kiểm tra, họ phát hiện hiện tượng siêu nhiên mới:

Một vài vật dụng tự di chuyển, lơ lửng nhẹ trên không trung trước khi rơi xuống.

Bóng hình mờ thoắt ẩn thoắt hiện ở góc phòng, tạo cảm giác có ai đó quan sát từng hành động.

Tiếng rít rít và thở nặng vang vọng từ tầng áp mái, nơi nhóm chưa từng đặt chân vào.

Tuấn quyết định dẫn nhóm lên tầng áp mái. Áp lực tại đây nặng nề hơn, như không khí dày đặc và sẵn sàng bóp nghẹt từng nhịp thở. Linh nhặt từng mảnh giấy rách, dòng chữ hung thủ viết bằng mực phai nhưng vẫn đủ để suy đoán nghi lễ còn sót lại. Tuấn giải thích:

— “Chúng ta phải tập trung. Một sai lầm nhỏ cũng có thể kích hoạt năng lượng tiêu cực còn sót lại.”

Nhóm bắt đầu nghi lễ giải thoát linh hồn còn sót lại, sử dụng ký hiệu, ánh sáng và lời cầu nguyện. Một số linh hồn yếu dần, tan biến, nhưng linh hồn mạnh hơn cố tác động vào vật dụng, tạo ra ảo giác kinh hoàng, thử thách trí tuệ, dũng cảm và sự bình tĩnh của nhóm.

Tâm lý nhân vật được khai thác sâu hơn:

Tuấn: Giữ bình tĩnh, phân tích năng lượng, đấu trí với linh hồn mạnh, điều phối nhóm thực hiện nghi lễ.

Hân: Sợ hãi tột độ nhưng kiên định, ghi chép hiện tượng, suy luận mối liên hệ giữa linh hồn, vật dụng và ký hiệu hung thủ.

Linh: Nội tâm bị ám ảnh, nhưng trực giác nhạy bén giúp phát hiện chi tiết hung thủ giấu, hỗ trợ giải thoát linh hồn.

Phúc: Ghi chép, tổng hợp dữ liệu, chuẩn bị báo cáo, đảm bảo bằng chứng rõ ràng và đầy đủ.

Sau nhiều giờ, phần lớn linh hồn đã được giải thoát, nhưng nhóm nhận ra rằng vẫn còn một số linh hồn ẩn náu trong ký hiệu chưa phá hủy hoàn toàn. Họ lập kế hoạch kiểm tra định kỳ, đảm bảo ngôi nhà không cửa không còn năng lượng nguy hiểm tồn tại.

Trước khi rời đi, nhóm đứng lại trong sảnh, nhìn ngôi nhà cũ kỹ. Ánh sáng vàng cuối ngày chiếu vào các khe cửa, xua tan bóng tối còn sót lại. Họ cảm nhận sự bình yên tạm thời, nhưng hiểu rằng ngôi nhà vẫn theo dõi, chờ đợi những kẻ dám tiếp cận.

Họ nhận ra: sợ hãi, dũng cảm, trí tuệ và tình bạn chính là sức mạnh để chiến thắng bóng tối, hé lộ sự thật và bảo vệ bản thân khỏi những điều kinh hoàng nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×