Làng nhỏ vào một buổi sáng thu, ánh nắng len qua tán cây, rải đều trên con đường đất quanh co dẫn vào ngôi nhà gỗ cũ. Tiếng chim hót ríu rít hòa cùng tiếng ve cuối mùa tạo nên bản nhạc quen thuộc của tuổi thơ. Trong khu vườn sau nhà, Nhi đang chăm chú tưới những chậu hoa mini mà mẹ cô vừa trồng. Mặt trời chiếu xiên qua mái hiên, hắt lên những lọn tóc nâu óng ả của cô, khiến Nhi nhìn như một cô bé bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Bên hàng rào, Nam – cậu bạn sống ngay nhà bên cạnh – đang nô đùa với con chó nhỏ tên Mun. Vừa chạy vừa la lên: “Nhi! Nhi! Ra giúp tớ bắt Mun với, nó cắn mất cả găng tay rồi!”
Nhi cười khanh khách, tay vẫn giữ bình tưới: “Cậu tự mà bắt đi! Cái Mun này ngoan hơn cả cậu cơ mà!”
Nam không bỏ cuộc, nhảy qua bậc tam cấp, vừa chạy vừa la: “Người ngoan là người biết nghe lời, không phải thích làm gì thì làm đâu nha!”
Hai đứa trẻ cứ thế nô đùa, tiếng cười vang khắp vườn nhà. Bên trong nhà, bà nội Nhi thở dài nhìn qua cửa sổ: “Hai đứa nhỏ này… lớn rồi mà vẫn nghịch như trâu.” Nhưng sâu trong ánh mắt bà là nụ cười ấm áp.
Tuổi thơ của Nhi và Nam trôi qua trong những trò chơi ngây ngô: từ nhảy dây, ô ăn quan, đến việc rượt nhau quanh vườn cây, lội qua con mương nhỏ sau nhà. Mỗi ngày trôi qua, dường như không có gì thay đổi, chỉ có tình bạn giữa hai đứa trẻ ngày càng bền chặt.
Một ngày nọ, khi Nhi đang thu dọn những chậu hoa, Nam tiến đến, tay cầm một quả bóng giấy tự gấp: “Nhi, tớ thử làm quà tặng cậu nhé!”
Nhi nhăn mặt: “Quà giấy à? Nhìn chẳng ra gì đâu.”
Nam mím môi, ánh mắt kiên định: “Nhưng là tớ tự làm đó, nên phải nhận chứ!”
Dù muốn trêu chọc Nam, Nhi cũng không nỡ từ chối. Cô nhận quả bóng giấy, trong lòng bỗng thấy rung động lạ thường. Cậu bạn bên cạnh, dù nghịch ngợm và hay gây rắc rối, nhưng lại luôn quan tâm và chia sẻ với cô từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Những buổi chiều, hai đứa thường ngồi dưới tán cây bàng già, kể cho nhau nghe những bí mật nhỏ, những câu chuyện tưởng tượng về thế giới xa xôi, nơi có những lâu đài bằng kẹo và những chú thú biết nói. Nhi cười khúc khích, mắt sáng rực, trong khi Nam cười trừ nhưng ánh mắt luôn hướng về cô.
Nhưng cuộc sống tuổi thơ không phải lúc nào cũng êm đềm. Một hôm, khi cả hai đang chơi trò trốn tìm, Nhi vô tình làm vỡ chậu hoa mẹ vừa trồng. Cô đứng lặng, tim đập thình thịch, lo sợ bị mắng. Nam chạy tới, nhìn chậu hoa vỡ, rồi nhún vai: “Không sao đâu, Nhi! Chúng ta chỉ cần trồng lại là xong mà!”
Nụ cười của Nam như một liều thuốc xoa dịu mọi lo lắng trong lòng Nhi. Cô nhận ra rằng, không ai hiểu và bảo vệ cô như cậu bạn thanh mai trúc mã này. Những khoảnh khắc như vậy, dù nhỏ nhặt, lại tạo nên những sợi dây gắn kết tình bạn, khiến trái tim cô dần rung động mà chưa biết gọi tên là gì.
Mùa hè trôi qua với bao trò nghịch ngợm, bao lần cùng nhau trèo cây, tắm mưa, nhặt lá rơi và kể chuyện dưới tán cây bàng già. Mỗi buổi chiều, khi ánh nắng vàng chiếu lên khu vườn, Nhi luôn thấy trái tim mình ấm áp, bởi bên cạnh cô luôn có Nam – cậu bạn cùng tuổi, cùng trải qua mọi vui buồn, cùng nô đùa và chia sẻ mọi bí mật.
Và trong sâu thẳm, Nhi nhận ra rằng, tình cảm cô dành cho Nam không chỉ là tình bạn đơn thuần. Nhưng đó là một bí mật mà cô chưa dám thổ lộ, một rung động tuổi thơ tinh nghịch, ngọt ngào và trong sáng như ánh nắng chiếu qua tán cây.
Buổi chiều khép lại, Nam và Nhi ngồi dựa lưng vào gốc cây, nhìn con đường làng vắng lặng. Tiếng ve kêu nhè nhẹ, hương hoa lan tỏa trong không khí, và trong khoảnh khắc yên bình ấy, cả hai cùng hiểu rằng, tình bạn thanh mai trúc mã này sẽ là điểm tựa vững chắc cho những rung động đầu đời, dù chưa gọi tên, nhưng đã âm thầm nảy nở trong trái tim họ.