Sáng hôm sau, học viện âm nhạc Thượng Hải chìm trong ánh nắng thu dịu dàng, nhưng không khí trong nhóm B lại đặc quánh căng thẳng. Buổi thi đấu âm nhạc tối qua đã kết thúc, nhưng những hậu quả và dư âm vẫn còn tràn ngập trong phòng luyện tập.
Lạc Tinh Vy bước vào, tay siết chặt dây đeo túi, tim vẫn còn hồi hộp. Cô cảm thấy vừa hạnh phúc vì nhóm biểu diễn thành công, vừa căng thẳng vì những sai sót nhỏ hôm qua vẫn còn ám ảnh. Trong lòng cô, hình ảnh Triệu Hạo đứng bên cánh gà, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lo lắng vẫn khiến cô không thể quên.
Triệu Hạo đứng ở góc phòng, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén quét qua từng thành viên nhóm B. Anh không nói lời nào, chỉ theo dõi mọi cử chỉ, khiến không khí căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Bắt đầu buổi luyện tập hôm nay,” Triệu Hạo ra lệnh, giọng điềm tĩnh nhưng uy lực. “Chúng ta phải rà soát lại toàn bộ tiết mục. Mỗi nốt nhạc, mỗi bước đi đều phải hoàn hảo. Hôm nay, không ai được phép mắc lỗi.”
Tinh Vy cúi đầu, hít sâu, tay run nhẹ. Cô biết hôm nay là cơ hội để nhóm B chứng minh bản thân, đồng thời khắc phục những sai sót còn tồn đọng từ buổi thi đấu.
Nhóm B bắt đầu luyện tập. Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên, tension xuất hiện. Một bạn đánh lệch nhịp, khiến cả nhóm lúng túng. Tinh Vy cố gắng bù nhịp bằng đàn piano, nhưng âm thanh vẫn chưa hoàn hảo.
“Dừng lại!” Triệu Hạo bước tới, ánh mắt sắc như dao, giọng lạnh lùng vang lên: “Tinh Vy, nhịp điệu vẫn sai! Trống lệch, piano chưa chuẩn. Cả nhóm phải tập trung lại!”
Tinh Vy đỏ mặt, cố gắng nhấn những nốt nhạc chuẩn hơn. Tim cô đập nhanh. Anh ấy… sao lúc nào cũng nghiêm khắc thế này? Nhưng sao mình lại muốn làm tốt để được anh ấy nhìn nhận?
Một bạn khác trong nhóm thầm thì: “Nếu cứ như thế này, tiết mục sẽ thất bại.”
Triệu Hạo quay sang, ánh mắt sắc lạnh: “Im đi. Chỉ tập trung vào công việc. Ai không nghiêm túc, sẽ phải tập lại đến khi đúng.”
Tinh Vy thầm nghĩ: Người lạnh lùng ấy… sao lúc nào cũng khiến mọi người nghe lời? Nhưng hành động lại vừa nghiêm khắc vừa bảo vệ mình.
Buổi luyện tập kéo dài gần bốn giờ đồng hồ. Tension giữa Tinh Vy và Triệu Hạo càng rõ rệt hơn. Cô cố gắng phối hợp nhịp điệu với trống, nhưng đôi khi vẫn chậm một nhịp. Mỗi lần đó, Triệu Hạo liếc mắt, nghiêm nghị và chạm nhẹ tay cô để chỉnh lại phím đàn.
Tinh Vy cảm thấy tim mình loạn nhịp. Cảm giác vừa xấu hổ, vừa bối rối, lại vừa hạnh phúc len lỏi. Anh ấy… sao lúc nào cũng khiến mình vừa muốn trốn vừa muốn gần anh ấy?
Trong lúc nghỉ giải lao, Tinh Vy bước ra sân nhỏ, hít thở không khí trong lành. Ánh nắng chiếu lên mái tóc dài của cô, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Triệu Hạo xuất hiện từ phía sau, không báo trước: “Cậu đang căng thẳng. Thả lỏng tay, hít sâu, đừng để áp lực làm mất tập trung.”
Tinh Vy hơi sững sờ, mắt mở to: “Anh… anh đang giúp em sao?”
Anh chỉ gật nhẹ, không nói gì thêm. Khoảnh khắc ấy khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh. Cảm giác vừa ngọt vừa ngược tràn ngập trong lòng cô.
Nhưng không phải mọi chuyện đều suôn sẻ. Một bạn trong nhóm B bắt đầu tranh luận gay gắt: “Nếu cứ để Tinh Vy tự quyết định nhịp điệu thì cả nhóm sẽ hỏng! Anh ấy (Triệu Hạo) đâu phải lúc nào cũng ở bên để chỉnh từng chi tiết!”
Tinh Vy bật cười gượng, nhưng tim lại nhói lên. Cô biết mọi người chỉ lo lắng cho tiết mục, nhưng cảm giác bị đặt dưới áp lực tập trung quá mức khiến cô căng thẳng.
Triệu Hạo lạnh lùng nhìn tất cả: “Ai cảm thấy mệt, có thể nghỉ. Nhưng trách nhiệm và kết quả là trên hết. Ai không hoàn thành sẽ tự chịu hậu quả.”
Cả phòng im lặng, ai nấy đều cúi đầu. Áp lực lại càng đè nặng hơn.
Trong lúc luyện tập, Triệu Hạo tiến đến bên Tinh Vy, giọng nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự quan tâm: “Cậu vẫn còn căng thẳng. Hít sâu… tập trung vào âm nhạc, đừng nghĩ quá nhiều về ánh mắt mọi người.”
Tinh Vy đỏ mặt, cúi đầu: “V… vâng, em sẽ cố gắng.”
Anh chỉ gật nhẹ, quay đi. Cảm giác vừa hạnh phúc vừa xấu hổ tràn ngập trong lòng cô. Anh ấy quan tâm mình theo cách này… mình không biết phải làm sao.
Buổi chiều, nhóm B luyện tập trên sân khấu chính. Triệu Hạo đứng bên cạnh, dõi theo từng động tác, từng nhịp đánh của Tinh Vy. Khi cô đánh sai một nốt, anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lo lắng, khiến tim cô nhói lên.
Một sự cố bất ngờ xảy ra: chân cô vô tình vấp vào mép tấm thảm, suýt ngã. Triệu Hạo nhanh tay đỡ lấy, tay chạm tay cô. Khoảnh khắc kéo dài vài giây, cả hai đều đỏ mặt.
“Cẩn thận,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp. Tinh Vy cúi đầu, tim đập mạnh, lòng vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Sau buổi luyện tập, nhóm B họp rút kinh nghiệm. Các thành viên tranh luận gay gắt về nhịp điệu và phần trình diễn, tension càng cao. Triệu Hạo đi đến bên Tinh Vy, giọng nghiêm nghị:
“Cậu đã làm tốt, nhưng cần tập trung vào chi tiết nhỏ. Nhớ phối hợp nhịp điệu và vũ đạo hơn nữa.”
Tinh Vy đỏ mặt: “V… vâng, em sẽ cố gắng.”
Anh quay đi, để lại cô đứng đó, tim vẫn loạn nhịp. Ngày hôm nay… anh ấy nhìn mình… thật sự quan tâm.
Buổi tối, ký túc xá tràn ngập ánh đèn vàng. Tinh Vy ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm cây đàn nhỏ. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc căng thẳng, từng ánh mắt, từng cử chỉ của Triệu Hạo.
Một cô bạn cùng phòng nhìn cô cười: “Tinh Vy, cậu đang nghĩ gì mà nhìn xa xăm vậy?”
“Không… chỉ là mệt một chút,” cô đáp, nhưng nụ cười không giấu nổi vẻ bối rối.
Cô đặt cây đàn xuống, nhìn ra ánh đèn lung linh ngoài cửa sổ. Trong lòng vừa hạnh phúc, vừa hồi hộp. Ngày hôm nay đã qua, nhưng drama nhóm và thử thách tiếp theo còn căng thẳng hơn. Anh ấy… chắc chắn sẽ lại xuất hiện, khiến trái tim mình loạn nhịp.