ngôi sao của em

Chương 13: Cơ hội thử thách lớn và bước ngoặt tình cảm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, học viện âm nhạc Thượng Hải chìm trong ánh nắng thu vàng dịu dàng. Không khí tưởng chừng yên bình, nhưng trong phòng luyện tập nhóm B, tension lại đặc quánh. Buổi thi đấu âm nhạc liên khoa vừa qua đã kết thúc, nhưng những hậu quả và dư âm vẫn còn âm ỉ trong lòng mỗi thành viên.

Lạc Tinh Vy bước vào phòng luyện tập, tay siết chặt dây đeo túi. Cô vừa cảm thấy hứng khởi vì nhóm biểu diễn thành công, vừa lo lắng vì những xung đột còn tồn tại trong nhóm. Hình ảnh Triệu Hạo đứng bên cánh gà, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tinh tế vẫn ám ảnh cô.

Triệu Hạo đứng ở góc phòng, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén quét qua từng thành viên nhóm B. Anh không nói lời nào, chỉ quan sát kỹ lưỡng, khiến không khí căng thẳng hơn bao giờ hết.

“Bắt đầu luyện tập hôm nay,” Triệu Hạo ra lệnh, giọng điềm tĩnh nhưng uy lực. “Hôm nay, chúng ta sẽ chuẩn bị cho buổi thử thách đặc biệt do học viện sắp xếp. Đây là cơ hội để nhóm B khẳng định năng lực cá nhân và tập thể. Ai không nghiêm túc sẽ tự chịu trách nhiệm.”

Tinh Vy cúi đầu, cố hít sâu. Cô biết hôm nay sẽ là thử thách lớn, không chỉ về kỹ năng mà còn về khả năng phối hợp nhóm và kiểm soát áp lực cá nhân.

Nhóm B bắt đầu luyện tập. Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên, tension xuất hiện. Một bạn đánh lệch nhịp, khiến cả nhóm lúng túng. Tinh Vy cố gắng bù nhịp bằng piano, nhưng âm thanh vẫn chưa hoàn hảo.

“Dừng lại!” Triệu Hạo bước tới, ánh mắt sắc như dao, giọng lạnh lùng vang lên: “Tinh Vy, nhịp điệu vẫn chưa chuẩn! Trống lệch, piano chưa đồng bộ. Cả nhóm phải tập trung lại!”

Tinh Vy đỏ mặt, tim đập mạnh. Anh ấy… sao lúc nào cũng nghiêm khắc thế này? Nhưng sao mình lại muốn làm tốt để được anh ấy nhìn nhận?

Một thành viên khác trong nhóm thì thầm: “Nếu cứ để Tinh Vy quyết định nhịp điệu thì cả nhóm sẽ hỏng!”

Triệu Hạo quay sang, ánh mắt sắc lạnh: “Ai cảm thấy mệt, có thể nghỉ. Nhưng trách nhiệm và kết quả là trên hết. Ai không hoàn thành sẽ tự chịu hậu quả.”

Tinh Vy thầm nghĩ: Người lạnh lùng ấy… sao lúc nào cũng khiến mọi người nghe lời? Nhưng hành động lại vừa nghiêm khắc vừa bảo vệ mình.

Buổi luyện tập kéo dài gần bốn giờ. Tension giữa Tinh Vy và Triệu Hạo càng rõ rệt hơn. Cô cố gắng phối hợp nhịp điệu với trống, nhưng đôi khi vẫn chậm một nhịp. Mỗi lần đó, Triệu Hạo liếc mắt, nghiêm nghị và chạm nhẹ tay cô để chỉnh lại phím đàn.

Tinh Vy cảm thấy tim mình loạn nhịp. Cảm giác vừa xấu hổ vừa bối rối, lại vừa hạnh phúc len lỏi. Anh ấy… sao lúc nào cũng khiến mình vừa muốn trốn vừa muốn gần anh ấy?

Trong lúc nghỉ giải lao, Tinh Vy bước ra sân nhỏ, hít thở không khí trong lành. Ánh nắng chiếu lên mái tóc dài của cô, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Triệu Hạo xuất hiện từ phía sau, không báo trước: “Cậu đang căng thẳng. Thả lỏng tay, hít sâu, đừng để áp lực làm mất tập trung.”

Tinh Vy hơi sững sờ, mắt mở to: “Anh… anh đang giúp em sao?”

Anh chỉ gật nhẹ, không nói gì thêm. Khoảnh khắc ấy khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh. Cảm giác vừa ngọt vừa ngược tràn ngập trong lòng cô.

Buổi chiều, phòng luyện tập được thông báo về buổi thử thách đặc biệt: từng thành viên sẽ được biểu diễn solo trước ban giám khảo học viện. Đây là cơ hội để mỗi người chứng minh năng lực cá nhân, đồng thời là cơ hội vàng cho Tinh Vy tỏa sáng.

Tinh Vy vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô biết rằng solo lần này sẽ là cơ hội để khẳng định bản thân, nhưng cũng là áp lực lớn khi đứng trước ánh mắt nghiêm khắc của giám khảo.

Triệu Hạo đi đến bên cô, giọng nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự quan tâm: “Cậu đã chuẩn bị kỹ chưa? Hãy tự tin. Nhớ tập trung vào nhịp điệu và cảm xúc. Đừng để áp lực làm mất bản năng.”

Tinh Vy đỏ mặt: “V… vâng, em sẽ cố gắng.”

Khoảnh khắc ấy khiến cô cảm thấy vừa bối rối vừa hạnh phúc. Anh ấy… sao lúc nào cũng biết cách khiến mình vừa run vừa muốn cố gắng hơn?

Khi buổi thử thách bắt đầu, các thành viên lần lượt bước lên sân khấu. Tension căng như dây đàn, tiếng nhạc vang lên, từng bước chân, từng nốt nhạc đều phải hoàn hảo.

Đến lượt Tinh Vy, cô bước lên sân khấu, tim đập dồn dập. Giọng cô run run khi bắt đầu bài hát đầu tiên. Nhưng ngay khi ánh mắt cô chạm vào Triệu Hạo đang đứng ở góc sân khấu, một luồng năng lượng bất ngờ truyền đến.

Cô hít sâu, nhắm mắt một chút, rồi tập trung hoàn toàn vào âm nhạc. Mỗi phím đàn, từng nốt nhạc đều trở nên uyển chuyển, hài hòa. Giọng cô ngân vang, cảm xúc tràn đầy, khiến toàn bộ ban giám khảo và khán giả lặng người trong vài giây.

Triệu Hạo đứng yên, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tràn đầy tự hào. Khoảnh khắc ấy khiến tim Tinh Vy loạn nhịp. Cô cảm thấy như mọi nỗ lực luyện tập trước đây đều được chứng minh.

Sau buổi thử thách, giám khảo nhận xét: “Tinh Vy, bạn đã tiến bộ vượt bậc. Cách bạn thể hiện cảm xúc và phối hợp nhịp điệu là xuất sắc. Đây là một trong những phần biểu diễn solo ấn tượng nhất từ đầu năm học đến nay.”

Tinh Vy đỏ mặt, tim đập mạnh, cúi đầu. Trong lòng vừa tự hào vừa xúc động. Anh ấy… đã thấy nỗ lực của mình…

Triệu Hạo tiến đến, giọng bình tĩnh nhưng đầy uy lực: “Cậu đã làm tốt. Nhưng đừng quên, đây mới chỉ là bước đầu. Những thử thách tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn.”

Tinh Vy mỉm cười, tim rung rinh: Anh ấy vẫn nghiêm khắc, nhưng ánh mắt… đầy quan tâm.

Buổi tối, ký túc xá rộn ràng hơn bao giờ hết. Tinh Vy ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm cây đàn nhỏ. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc trên sân khấu, từng ánh mắt, từng cử chỉ của Triệu Hạo.

Một cô bạn cùng phòng nhìn cô cười: “Tinh Vy, cậu đang nghĩ gì mà nhìn xa xăm vậy?”

“Không… chỉ là mệt một chút,” cô đáp, nhưng nụ cười không giấu nổi vẻ bối rối.

Tinh Vy đặt cây đàn xuống, nhìn ra ánh đèn lung linh ngoài cửa sổ. Trong lòng vừa hạnh phúc vừa hồi hộp. Ngày hôm nay đã qua, nhưng thử thách cá nhân và bước ngoặt tình cảm với anh ấy… chắc chắn còn dài.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×