ngôi sao của em

Chương 9: Căng thẳng trước buổi thi đấu âm nhạc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, học viện âm nhạc Thượng Hải chìm trong ánh nắng thu vàng rực rỡ, nhưng không khí trong phòng luyện tập nhóm B đặc quánh căng thẳng. Buổi thi đấu âm nhạc liên khoa sẽ diễn ra vào chiều tối, chỉ còn vài giờ để cả nhóm hoàn thiện tiết mục. Mọi người đều cảm nhận được áp lực nặng nề – không chỉ là biểu diễn trước giám khảo, mà còn là cơ hội để chứng minh bản thân trước toàn học viện.

Lạc Tinh Vy bước vào phòng luyện tập, tay siết chặt dây đeo túi, hơi thở gấp gáp. Cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa lo lắng. Hình ảnh Triệu Hạo đứng quan sát từng bước đi, từng nốt nhạc của cô hôm qua vẫn ám ảnh. Cô thầm nhủ: Hôm nay, mình phải chứng minh mình xứng đáng với sự quan tâm và kỳ vọng của anh ấy.

Triệu Hạo đứng ở góc phòng, dáng người thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén quét qua từng thành viên nhóm B. Anh không nói lời nào, chỉ dõi theo mọi cử chỉ, khiến không khí căng thẳng hơn gấp bội.

“Bắt đầu luyện tập thôi. Hôm nay, không ai được phép mắc lỗi,” Triệu Hạo ra lệnh, giọng điềm tĩnh nhưng uy lực.

Tinh Vy cúi đầu, tim đập nhanh. Cô biết hôm nay sẽ là buổi thử thách thật sự, không còn cơ hội sửa sai như lần trước.

Nhóm B bắt đầu luyện tập. Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên, tension xuất hiện. Một bạn đánh lệch nhịp, khiến cả nhóm lúng túng. Tinh Vy cố gắng bù nhịp bằng đàn piano, nhưng âm thanh vẫn chưa hòa hợp hoàn toàn.

“Dừng lại!” Triệu Hạo bước tới, giọng lạnh lùng vang lên như tiếng gió buốt: “Tinh Vy, nhịp điệu vẫn sai! Trống lệch, piano chưa chuẩn. Cả nhóm phải tập trung lại!”

Tinh Vy đỏ mặt, cố gắng nhấn mạnh những nốt nhạc chuẩn hơn, tim đập nhanh. Anh ấy… sao lúc nào cũng nghiêm khắc thế này? Nhưng sao mình lại muốn làm tốt để được anh ấy nhìn nhận?

Một bạn khác trong nhóm thì thầm: “Nếu cứ như thế này, tiết mục sẽ thất bại.”

Triệu Hạo quay sang, ánh mắt sắc lạnh: “Im đi. Chỉ tập trung vào công việc. Ai không nghiêm túc sẽ phải tập lại đến khi đúng.”

Tinh Vy thầm nghĩ: Người lạnh lùng ấy… sao lúc nào cũng khiến mọi người nghe lời? Nhưng hành động lại vừa nghiêm khắc vừa bảo vệ mình.

Buổi luyện tập kéo dài gần bốn giờ đồng hồ. Trong quá trình luyện tập, tension giữa Tinh Vy và Triệu Hạo trở nên rõ rệt hơn. Cô cố gắng phối hợp nhịp điệu với trống, nhưng đôi khi vẫn chậm một nhịp. Mỗi lần đó, Triệu Hạo liếc mắt, nghiêm nghị và chạm nhẹ tay cô để chỉnh lại phím đàn.

Tinh Vy cảm thấy tim mình loạn nhịp. Cảm giác vừa xấu hổ vừa bối rối, lại vừa hạnh phúc len lỏi. Anh ấy… sao lúc nào cũng khiến mình vừa muốn trốn vừa muốn gần anh ấy?

Trong lúc nghỉ giải lao, Tinh Vy bước ra ngoài sân, hít thở không khí trong lành. Ánh nắng chiếu lên mái tóc dài của cô, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Triệu Hạo xuất hiện từ phía sau, không báo trước: “Cậu đang căng thẳng. Thả lỏng tay, hít sâu, đừng để áp lực làm mất tập trung.”

Tinh Vy hơi sững sờ, mắt mở to: “Anh… anh đang giúp em sao?”

Anh chỉ gật nhẹ, không nói gì thêm. Khoảnh khắc ấy khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh. Cảm giác vừa ngọt vừa ngược tràn ngập trong lòng cô.

Buổi chiều, sân khấu chính được trang trí rực rỡ, ánh đèn chiếu sáng lấp lánh. Hàng ghế khán giả chật kín, tiếng nhạc nền vang lên, tạo bầu không khí vừa trang trọng vừa hồi hộp. Nhóm B bước lên sân khấu, tay Tinh Vy run nhẹ.

Triệu Hạo đứng bên cánh gà, mắt dõi theo từng bước đi, từng nhịp đánh của cô. Khi cô đánh sai một nốt, anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lo lắng, khiến tim cô nhói lên.

Những nốt nhạc vang lên, ban đầu hơi lạc nhịp, nhưng sau vài nhịp, cả nhóm dần phối hợp nhịp nhàng. Âm thanh hòa hợp, từng bước vũ đạo trở nên chính xác, ánh mắt Triệu Hạo vẫn không rời cô.

Một sự cố bất ngờ xảy ra: bạn chơi trống trong nhóm bị hụt nhịp. Tinh Vy ngay lập tức điều chỉnh, nhưng vẫn lúng túng. Triệu Hạo bước lên cánh gà, giọng trầm nhưng vang: “Tinh Vy, nhịp điệu! Hòa hợp với trống!”

Cô đỏ mặt, tập trung hết sức. Khi ánh mắt cô chạm vào Triệu Hạo, anh chỉ gật nhẹ, không nói gì. Cảm giác vừa bực vừa rung động tràn ngập trong lòng cô.

Sau một tiết mục căng thẳng, nhóm B bước ra sân khấu để nghe nhận xét từ ban giám khảo. Ánh mắt của các giám khảo nghiêm nghị, khiến mọi người cảm thấy áp lực hơn.

“Nhóm B đã biểu diễn tốt, nhưng vẫn còn một số nhịp lệch và vũ đạo chưa đồng bộ,” giám khảo nói. “Tinh Vy, bạn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng cần luyện tập phối hợp nhịp điệu với trống và đàn hiệu quả hơn.”

Tinh Vy cúi đầu, vừa hạnh phúc vì lời khen, vừa lo lắng vì những nhược điểm. Cô thầm nhủ: Anh ấy sẽ giúp mình khắc phục tất cả, mình phải cố gắng hơn nữa.

Buổi tối, ký túc xá tràn ngập ánh đèn vàng. Tinh Vy ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm cây đàn nhỏ. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc trên sân khấu, từng ánh mắt, từng cử chỉ của Triệu Hạo.

Một cô bạn cùng phòng nhìn cô cười: “Tinh Vy, cậu đang nghĩ gì mà nhìn xa xăm vậy?”

“Không… chỉ là mệt một chút,” cô đáp, nhưng nụ cười lộ vẻ bối rối.

Cô đặt cây đàn xuống, nhìn ra ánh đèn lung linh ngoài cửa sổ. Trong lòng vừa hạnh phúc, vừa hồi hộp. Ngày hôm nay đã qua, nhưng thử thách tiếp theo còn căng thẳng hơn. Và anh ấy… chắc chắn sẽ lại xuất hiện, khiến trái tim mình loạn nhịp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×