Ngày thứ hai tại studio, Lâm Thanh bước vào với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Buổi chụp hôm nay sẽ là một dự án quảng cáo thời trang lớn, với Hàn Dịch là gương mặt đại diện. Cô biết rằng so với ngày đầu, mọi thứ sẽ khó hơn. Studio vẫn y nguyên, ánh sáng rực rỡ, backdrop trắng tinh chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không khí hôm nay nặng nề hơn.
Ngay khi Lâm Thanh vừa đặt chân vào, Thuý Linh chạy tới, tay cầm danh sách đạo cụ và phụ kiện: “Chú ý nha, hôm nay anh Hàn có mood hơi khó đoán. Cậu cần làm đúng ý anh ấy, không là lại bị mắng đấy.”
Lâm Thanh gật đầu, nuốt một hơi dài. Cô không ngờ rằng chỉ vài phút sau, câu nói của Thuý Linh sẽ trở thành tiên tri.
Hàn Dịch xuất hiện đúng giờ, nhưng trông có vẻ căng thẳng. Ánh mắt anh quét qua studio như muốn kiểm tra mọi thứ, rồi dừng lại ở Lâm Thanh. Anh hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng khó hiểu.
“Stylist mới, phải không? Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu buổi chụp đầu tiên. Tôi hy vọng cô không làm tôi mất thời gian.” Giọng Hàn Dịch trầm, nghiêm khắc.
Lâm Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu: “Dạ, mình sẽ chuẩn bị kỹ càng ạ.”
Ngay khi chuẩn bị đạo cụ, Lâm Thanh nhận ra một bộ phụ kiện quan trọng bị thiếu. Cô quay lại hỏi Thuý Linh, nhưng trong lúc quay người, va chạm nhẹ với Hàn Dịch đang đi qua, khiến một chiếc khăn choàng anh đang cầm suýt rơi xuống đất.
“Cẩn thận!” Anh thốt lên, giọng hơi gắt.
“Xin lỗi ạ, không phải ý của em…” Lâm Thanh lí nhí, cố gắng nhặt chiếc khăn.
Hàn Dịch nhíu mày, vẻ mặt nghiêm khắc: “Nếu muốn làm stylist, phải chú ý mọi thứ xung quanh. Một sơ suất nhỏ thôi cũng có thể làm hỏng buổi chụp.”
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh đổ lên đầu Lâm Thanh. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng nỗi lo lắng vẫn len lỏi: liệu mình có đủ năng lực để làm việc ở môi trường chuyên nghiệp này?
Buổi chụp bắt đầu. Lâm Thanh vừa chạy đi chạy lại, vừa quan sát mọi chi tiết từ ánh sáng đến trang phục, từ phụ kiện đến makeup. Hàn Dịch đứng trước ống kính, thần thái vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt thi thoảng liếc về phía cô, như đang đo lường.
Khoảnh khắc cô giúp anh chỉnh lại cổ áo, ánh mắt cả hai chạm nhau. Lâm Thanh cảm thấy tim mình đập nhanh. Nhưng Hàn Dịch, thay vì mềm mỏng, chỉ nhíu mày: “Chú ý một chút nữa.”
Trong khi cô đang cố gắng làm đúng, một hiểu lầm xảy ra. Một nhiếp ảnh gia vừa la lên: “Áo tay trái cô stylist kia chưa chỉnh!” Thuý Linh vội vàng giải thích, nhưng Hàn Dịch lại nghe nhầm, tưởng rằng Lâm Thanh lơ là công việc, bèn gắt lên:
“Cô không chú ý à? Cứ như thể đây là lần đầu cô cầm đạo cụ vậy!”
Lâm Thanh đỏ mặt, vừa bực vừa ngượng: “Em đang cố gắng rồi mà ạ… em chỉ…”
Hàn Dịch lạnh lùng quay đi, ánh mắt vô hồn nhìn ống kính. Khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như cả studio bỗng im lặng, chỉ còn tiếng nhấp nháy của đèn flash. Cô nuốt nước bọt, không dám nói thêm gì.
Buổi chụp tiếp tục trong im lặng. Lâm Thanh cảm thấy áp lực đè nặng, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Cô di chuyển, chỉnh sửa từng chi tiết, điều chỉnh từng phụ kiện, nhưng dường như Hàn Dịch vẫn không hài lòng.
Đến giờ nghỉ, cô bước ra ngoài, thở phào. Thuý Linh chạy theo, nháy mắt: “Đừng lo, anh Hàn khó tính nhưng cũng không ác ý. Chỉ là anh ấy muốn mọi thứ hoàn hảo.”
Lâm Thanh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn cay đắng. Cô vừa trải qua một buổi sáng căng thẳng, vừa thấy khoảng cách giữa mình và Hàn Dịch ngày càng lớn.
Chiều đến, buổi chụp ngoại cảnh bắt đầu. Studio đã chuẩn bị một khu vườn nhỏ để tạo cảm giác tự nhiên cho bộ ảnh. Lâm Thanh cầm đạo cụ đi trước, hướng dẫn Hàn Dịch tạo dáng.
Nhưng không may, đất còn ướt từ sáng mưa, cô trượt chân, đạo cụ rơi văng khắp nơi. Hàn Dịch lập tức lao tới, kéo cô khỏi nguy hiểm. Ánh mắt anh nghiêm túc, pha chút lo lắng: “Cô không sao chứ?”
“Dạ, em ổn ạ…” Lâm Thanh lí nhí, vừa ngượng vừa cảm động. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô như nhảy loạn. Cô nhận ra, sau vẻ lạnh lùng kia, Hàn Dịch vẫn quan tâm, vẫn để ý từng chi tiết nhỏ của cô.
Buổi chụp kết thúc. Lâm Thanh ngồi thở mệt trên ghế, nhìn Hàn Dịch thu dọn đạo cụ. Cô thấy anh hiếm khi cười, nhưng ánh mắt dành cho cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi khiến cô không thể quên.
Thuý Linh vỗ vai cô, cười: “Ngày đầu cũng chẳng tệ đâu nhỉ? Anh Hàn khó tính thật, nhưng cũng có lúc quan tâm lắm.”
Lâm Thanh mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn bồi hồi: “Ừ… có điều gì đó khiến anh ấy khác biệt…”
Buổi chiều ấy, Lâm Thanh đi về, lòng vừa mệt vừa hồi hộp. Cô tự nhủ rằng mình phải cố gắng hơn, học cách hiểu Hàn Dịch, học cách làm việc trong môi trường khắc nghiệt này. Nhưng cô cũng biết rằng, khoảng cách giữa hai người không chỉ là chuyên môn – mà còn là sự hiểu lầm, sự lạnh lùng, và những cảm xúc chưa dám thổ lộ.
Trên đường về, cô nhìn lên bầu trời chiều tím, tự nhủ: “Ngày đầu đã khó, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc. Anh Hàn Dịch… chắc chắn mình sẽ khiến anh ấy thấy mình khác biệt.”
Và chính từ buổi chiều hôm ấy, những hiểu lầm nhỏ, những khoảnh khắc quan tâm thầm lặng, những ánh mắt chạm nhau vô tình… sẽ là tiền đề cho mối quan hệ đầy drama, ngọt ngào và thử thách trong thế giới giải trí – nơi mà tình yêu, sự nghiệp, và lòng tin luôn đan xen.
Buổi tối, khi về đến căn phòng nhỏ, Lâm Thanh lật cuốn sổ ghi chép, viết lại tất cả những gì diễn ra trong ngày. Mỗi chi tiết, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói của Hàn Dịch đều khiến tim cô rung lên lạ thường. Cô biết rằng đây chỉ là bắt đầu, nhưng cũng là bước ngoặt mở ra một chặng đường dài đầy cảm xúc, những giây phút ngọt ngào xen lẫn xung đột, và những trải nghiệm mà cô chưa từng nghĩ tới…