Sau khi bài báo kỹ thuật nổ ra, dư luận bắt đầu có dấu hiệu lắng nghe. Những cuộc gọi, tin nhắn, mail nặc danh liên tiếp gửi đến kênh mã hóa của họ — phần nhiều là lời chúc mừng, phần khác là cảnh báo. Trong cơn cảm xúc hỗn độn ấy, Lâm Phi lặng lẽ đọc từng chữ, cân nhắc từng thông tin. Liền kề với cơ hội là rủi ro — và để tiến thêm một bước, anh hiểu rõ rằng cần mở rộng vòng an toàn: cần thêm đồng minh, những mắt xích mạnh hơn, có tiếng nói và lực kéo. Nhưng đồng minh mạnh thường không đến không mất giá.
Tin nhắn đầu tiên xuất hiện dưới dạng một địa chỉ email được ký bằng một tên quen: Lục Thi — phóng viên điều tra nổi tiếng một thời, người từng có loạt bài vạch trần một vụ tham nhũng lớn, nhưng sau đó im hơi lặng tiếng vì “vấn đề cá nhân”. Lục Thi từng là một cái tên có thể khiến quan chức phải đổ mồ hôi dưới áp lực; giờ xuất hiện lại, nội dung ngắn gọn: “Tôi có thông tin, nhưng điều kiện của tôi có thể khiến anh đau lòng. Gặp ở nơi an toàn.”
Lâm Phi cảm nhận ngay đây có thể là chìa khóa. Trong thế giới mà truyền thông chính thống bị mua chuộc, một phóng viên còn tiếng nói, dù bị kim lọai bào mòn, vẫn có giá trị vô cùng. Họ sắp xếp cuộc gặp qua kênh mã hóa, chọn địa điểm ở một quán trà giữa thành phố cũ, nơi ít camera và có nhiều người trung tuổi tụ tập. Lục Thi đến muộn, tóc có vài sợi bạc, áo khoác cũ nhưng dáng đi vẫn nhanh nhẹn — một người đàn ông bị thời gian và áp lực mài mòn, nhưng đôi mắt còn sắc như dao.
“Anh là Lâm Phi?” — Lục Thi hỏi, giọng khàn.
“Vâng.” Lâm Phi trả lời, giữ bình tĩnh.
Họ trao đổi qua lại, Lục Thi kể rằng sau khi loạt bài cũ gây chấn động, anh bị ép phải “điều chỉnh” — bị gọi lên, bị đe dọa, và buộc ký một biên bản im lặng. Thay vì nhập tùy chọn theo lệnh, anh chọn lùi vào hậu trường, giữ sức, chờ cơ hội. “Tôi không thể sống mãi với sự im lặng đó,” anh nói. “Nhưng để công khai, tôi cần một nơi an toàn, và một nguồn thông tin mạnh để không bị chối. Anh có thể cung cấp điều đó không?”
Đó là lời đề nghị rõ ràng: Lục Thi sẽ dùng tên tuổi và quan hệ báo chí để khuếch tán nếu Lâm Phi cung cấp bằng chứng đủ mạnh — và nếu đổi lấy, anh muốn đảm bảo an toàn cho người thân. “Giá” của Lục Thi chính là sự can thiệp trực tiếp — có khả năng đẩy vụ việc lên tầm quốc gia — song đổi lại là tên tuổi của Lục bị phơi ra, có thể khiến anh bị trả thù.
Cùng lúc, một mối quan hệ khác mở ra theo cách ít êm ái hơn. Một người gọi là Vương Hòa, cựu quan chức ở một phòng tài chính địa phương, tìm đến bằng một lá thư nặc danh. Trong thư có lời xin lỗi dài: Vương thừa nhận từng ký một số hợp đồng “chống chế” cho dự án điểm hóa, biết rõ đường dây mua bán dữ liệu, và muốn ra làm chứng — nhưng ông ta đòi một điều kiện: phải được “bảo vệ” khỏi hệ thống pháp lý và chính trị hiện hành. Vương Hòa có thể cung cấp tên tuổi, con dấu, cả một phần hồ sơ giao dịch mà họ đang cần, nhưng để ông chấp nhận làm nhân chứng, cần một chỗ đứng an toàn, ít nhất là một cơ chế tạm thời che chắn về mặt pháp lý và một phương án cho cuộc sống sau đó.
Vương Hòa là một tài sản quý giá: ông thừa biết mật mã của văn bản hành chính, biết nơi dấu bút được chuyển, biết đường đi của các khoản tiền. Nhưng ông mang theo cả một gánh nặng: tuổi tác, nỗi sợ bị “bịt mồm”, sự hoài nghi rằng những cam kết có thể đổi màu. Khi Lâm Phi gặp ông trong một phòng chờ bệnh viện cũ, ánh mắt Vương không phải của một kẻ hèn, mà của một người muốn sửa sai trước lúc quá muộn. Giá của ông là mạng sống được bảo đảm — ít nhất là tạm thời.
Nhưng giá đắt nhất lại nằm ở người không ai ngờ: một nữ hacker, Bạch Lan, người mà tin đồn gọi là “phù thủy mã”. Cô xuất hiện qua một diễn đàn mã hóa, nickname “WhiteLotus”, và không ít lần đã cứu nhóm khỏi các vụ bị phát hiện nhỏ. Bạch Lan là người có khả năng xâm nhập các hệ thống khó nhằn, che dấu dấu vết và viết mã tạo ảo ảnh log — kỹ năng quý như vàng. Khi cô đồng ý tham gia, cô đưa ra một điều kiện dứt khoát: một “khoản nợ” phải được trả — đó là giúp cô xóa một hồ sơ trong hệ thống y tế, hồ sơ khiến em gái cô bị trượt tuyển vì một lỗi tín dụng giả. Với Bạch Lan, mọi mưu đồ là cá nhân; cô muốn công lý cho gia đình trước khi lao vào công việc lớn.
Những “giá” đó khiến Lâm Phi chới với. Anh đứng giữa một mớ cam kết, lòng bắt đầu nặng trĩu vì trách nhiệm với từng người. Đổi lấy thông tin mạnh có nghĩa là đồng ý với những yêu cầu có khi vượt quá khả năng của anh: bảo vệ người này, đảm bảo một đường dây di trú cho người kia, hay xóa dấu vết để trả ơn cho người khác. Mỗi lần anh đồng ý, anh đưa cả nhóm vào diện rủi ro mới — và điều đó có thể biến mục tiêu chính thành cái cớ để đối phương triệt hạ họ.
Giữa những giao dịch ấy, một biến số nữa xuất hiện: Thư Vy — người anh đã yêu và mất trong làn sóng đầu, người đã rút lui im lặng sau khi bị công ty dọa. Một buổi chiều, khi nhóm chuẩn bị cho một chiến dịch kỹ thuật nhỏ, một cuộc gọi bất ngờ đến. Giọng nói đầu dây run rẩy: “Phi… là em.” Thư Vy đã trở lại, nhưng không phải bình thường. Qua cuộc nói chuyện ngắn, cô nói rằng cô bị theo dõi, rằng công việc cũ với đối tác đã khiến cô bị gọi chuyện, và cô muốn biết anh có an toàn không. Có điều, cô không đến ngay; thay vào đó, cô đưa ra một đề nghị khó hiểu: cô có thể nối thông một nguồn tin từ trong nội bộ thiết kế giao diện của một app dùng bởi TianTech — nhưng đổi lại, cô đòi hỏi một “ưu đãi” cũ: anh giúp cô rửa một phần hồ sơ tài chính bị phong tỏa, để cô có thể rời khỏi thành phố với một danh tính mới.
Sự quay lại của Thư Vy là bẫy cảm xúc. Lòng anh rung lên, nhưng anh đã hiểu thế giới thay đổi: tình cảm không còn là quyền ưu tiên khi mạng sống và công lý bị đặt lên cân. Thư Vy đặt ra một yêu cầu mà một Lâm Phi trước đây có thể đồng ý ngay — nhưng giờ anh phải cân nhắc: giúp cô đồng nghĩa với việc dùng nguồn lực hạn hẹp để bảo vệ cá nhân, thay vì đầu tư vào kế hoạch lật đổ toàn bộ. Có thể anh sẽ đánh mất cô một lần nữa; hoặc, cứu cô có thể kéo cô vào vòng xoáy và khiến cô trở thành con mồi cho Tống Đại.
Những cuộc đàm phán kéo dài. Lục Thi muốn bằng chứng đủ mạnh để phơi bày trong một bài điều tra, nhưng ông ta không thể cam kết gì về an toàn lâu dài. Vương Hòa muốn một cánh tay bảo vệ pháp lý rồi mới bước ra; ông không tin vào lời hứa không rủi ro. Bạch Lan yêu cầu một “nút” để xóa hồ sơ em gái — nhưng việc đó gần như là hack trực tiếp hệ thống y tế, một hành vi có thể khiến cả nhóm bị truy sát dữ liệu. Thư Vy muốn trở lại cuộc sống bình yên, nhưng kèm điều kiện khiến Lâm Phi phải lựa chọn giữa cảm xúc cá nhân và chiến lược tập thể.
Những đêm dài bàn bạc, tranh luận nảy lửa diễn ra trong kênh mã hóa kín. Mầm đặt câu hỏi cực kỳ thực tế: “Ai chúng ta cần nhất trong giai đoạn này?” Vũ trả lời bằng con số: “Phóng viên — để công khai; hacker — để che dấu và tạo bằng chứng; quan chức — để phá vòng vây pháp lý.” Bà Lệ thì nhìn vào mặt đạo đức: “Những yêu cầu đó đều chính đáng theo cách riêng, nhưng mỗi cái giá một khi trả sẽ mở ra một đòi hỏi tiếp theo. Chúng ta đang tạo ra một chuỗi nợ ân huệ.”
Lâm Phi cảm thấy gánh nặng như núi đè. Anh hiểu cả ba thứ: công lý, sự an toàn, tình yêu. Anh cũng hiểu rằng đồng minh không miễn phí — và có khi, họ khiến anh trả những khoản giá mà anh chưa chuẩn bị. Nhưng cũng có lúc anh nghĩ: không có họ, anh sẽ không thể chọc vào cái lõi Tống Đại. Quyết định lúc này là chiến thuật: chọn ai, trả giá gì, và chấp nhận rủi ro đến đâu.
Cuối cùng, họ đưa ra một giải pháp tạm thời: ưu tiên phóng viên và hacker. Lục Thi sẽ nhận bài, nhưng chỉ sau khi nhóm có “gói bằng chứng” đủ nặng để buộc tờ báo độc lập đăng. Nhóm đồng ý giúp Bạch Lan với một thao tác an toàn: không xóa hồ sơ y tế trực tiếp, mà dùng một cách tinh vi hơn — tạo một “độ lệch” dữ liệu trên một môi trường thử nghiệm để người xét tuyển thấy hồ sơ không ảnh hưởng, rồi cung cấp hướng dẫn pháp lý cho em gái Bạch Lan để đệ đơn khởi kiện và phủ nhận các thông tin giả. Đây là một cách để tránh hành động tội phạm trực tiếp, đồng thời đạt mục tiêu của Bạch Lan. Vương Hòa được mời vào như nhân chứng kín, được hứa hẹn một con đường di chuyển an toàn khi mọi chuyện bắt đầu bung ra. Thư Vy — họ quyết định tạm thời không đáp ứng yêu cầu rửa tài chính, nhưng hứa giúp cô tìm một đường rời xa an toàn nếu cô chấp nhận đứng ngoài trước.
Quyết định này không làm mọi người yên tâm, nhưng là một bước tiến có thể chấp nhận được: trả giá có chọn lọc, sử dụng nguồn lực để tối đa hóa lợi ích chung. Họ ký một cam kết nội bộ bằng chữ ký mã hóa: ai nhận được ưu đãi thì phải tuân thủ nguyên tắc giữ kín, và mọi trao đổi sẽ được ghi lại bằng chứng số để tránh tranh cãi sau này. Đó là một thứ hợp đồng rủi ro — vừa là dây buộc vừa là lá chắn.
Đêm ấy, Lâm Phi tỉnh giấc giữa khuya, tim đập mạnh. Anh nghĩ về những người đã đồng ý bước vào với anh: Lục Thi, Vương Hòa, Bạch Lan, Thư Vy. Mỗi người là một mảnh ghép, mỗi mảnh có giá, và mỗi giá là một rủi ro phải trả. Anh tự hỏi, khi tất cả ghép lại, bức tranh sẽ ra sao: sẽ là công lý, hay chỉ là một chuỗi thương lượng không bao giờ kết thúc?
Câu trả lời chưa rõ. Nhưng anh biết một điều chắc chắn: con đường đã chọn không còn đơn giản nữa. Đồng minh đổi bằng nợ ân huệ; và để thắng, anh phải chấp nhận trả giá của chính mình — có khi là niềm tin, có khi là tình cảm, và đôi khi là một phần tự do. Trong thế giới nơi dữ liệu quyết định số phận, những ân huệ và bảo đảm cũng chỉ là những con số tạm thời. Và Lâm Phi, đứng giữa những lựa chọn, phải quyết định tiếp bước — hay dừng lại. Chương khép lại bằng cảnh anh mở máy, gửi lời mời kết nối mã hóa tới Lục Thi, rồi nhìn màn hình một lúc lâu, như thể đang nhìn một cánh cửa vừa mở — vừa hứa hẹn, vừa đầy những cái bẫy.