người nhớ, người quên

Chương 8: Hồ Vong Xuân: Bí mật cuối cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mặt hồ Vong Xuân vẫn tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng xanh từ viên đá len lỏi qua sương mù, tạo nên một không gian vừa huyền bí vừa dịu dàng.

Lâm Vân đứng bên bờ, tay nắm chặt Hàn Trạch, mắt dõi theo những đường sáng kỳ ảo chiếu xuống mặt nước.

“Anh… em cảm giác có gì đó khác… như hồ muốn nói với chúng ta,” cô thì thầm, giọng vừa run vừa hồi hộp.

Hàn Trạch siết tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc:

“Đúng vậy. Hồ Vong Xuân còn giữ nhiều bí mật. Chúng ta phải bước tiếp, từng bước một, để khám phá toàn bộ sự thật.”

Bước vào con đường ánh sáng giữa hồ, họ nhận ra sương mù trở nên dày đặc hơn, ánh sáng viên đá phản chiếu lên mặt nước, tạo thành những hình ảnh mờ ảo:

Những cột ánh sáng xanh nhấp nháy như những linh hồn nhỏ lơ lửng.

Hình bóng người quá khứ hiện lên, đôi khi rõ nét, đôi khi mờ ảo, như nhắc nhở họ về những đau thương chưa giải quyết.

Tiếng gió rì rào qua mặt hồ, vừa huyền bí vừa vang vọng như lời thì thầm của hồ.

Lâm Vân siết tay Hàn Trạch, cảm giác tim như nghẹn lại nhưng lòng quyết tâm:

“Anh… em sẵn sàng. Dù hồ có thử thách, em muốn bước tiếp cùng anh.”

Hàn Trạch ôm cô, giọng trầm nhưng chắc:

“Chúng ta đã vượt qua quá khứ, giờ là lúc khám phá mọi bí mật còn lại. Cùng nhau, không ai có thể chia cắt chúng ta.”

Họ tiến sâu vào trung tâm hồ, nơi ánh sáng xanh tập trung nhất, tạo thành một căn hầm chìm dưới nước, chưa từng ai đặt chân đến.

Bên trong hầm, những ký tự cổ xưa trên tường phát sáng, phản chiếu hình ảnh kiếp trước và hiện tại:

Cảnh họ đứng dưới mưa, tay chạm nhau nhưng vẫn bị chia cách.

Người thứ ba xuất hiện mờ ảo, ánh mắt u buồn nhưng không còn ngăn cách, như trao quyền cho họ.

Những dấu vết lạ trên tường và sàn hầm như chờ họ giải mã.

Viên đá xanh đặt trên đỉnh cột đá giữa hầm phát sáng mạnh, ánh sáng chiếu thẳng lên mặt hồ, phản chiếu những con đường huyền bí dẫn đến bí mật cuối cùng.

Lâm Vân đặt tay lên viên đá, cảm giác như một luồng năng lượng từ quá khứ trỗi dậy, vừa mạnh mẽ vừa ấm áp.

Cô thì thầm:

“Anh… chỉ cần chúng ta cùng nhau, không gì là không thể.”

Hàn Trạch mỉm cười, đặt tay lên tay cô, ánh mắt đầy tin tưởng:

“Đúng vậy. Từ khoảnh khắc này, mọi bí mật sẽ dần hé lộ, mọi thử thách sẽ được vượt qua bằng tình yêu của chúng ta.”

Sương mù quanh hầm bắt đầu tan dần, ánh sáng viên đá lan tỏa, mặt nước phản chiếu hình ảnh họ đứng bên nhau, chuẩn bị bước vào bí mật sâu nhất, nơi mọi ký ức, mọi nỗi đau sẽ được giải đáp hoàn toàn.

Ánh sáng xanh từ viên đá chiếu thẳng lên mặt hồ, tạo thành những hình ảnh kỳ ảo lượn quanh họ như những linh hồn nhỏ.

Lâm Vân cảm giác tim mình như nghẹn lại, ký ức kiếp trước trỗi dậy dữ dội, những cảnh chia ly, những lời hứa chưa trọn hiện ra rõ nét.

“Anh… em… thấy tất cả… nhưng em không sợ nữa,” cô thầm thì, tay siết chặt Hàn Trạch.

Hàn Trạch ôm cô, giọng trầm nhưng chắc:

“Chúng ta đã bước qua tất cả thử thách trước đây. Giờ là lúc đối mặt toàn bộ ký ức, để hóa giải hoàn toàn lời nguyền.”

Bỗng, hình bóng người thứ ba từ kiếp trước xuất hiện, lần này rõ nét hơn, đứng cạnh viên đá. Ánh mắt u buồn nhưng dịu dàng, như trao quyền cho họ:

“Chỉ khi hai trái tim hòa làm một, mọi bí mật mới được giải mã.”

Lâm Vân nghẹn ngào, nước mắt lăn dài:

“Em… sẵn sàng. Chỉ cần anh cùng em bước tiếp, em sẽ chịu mọi đau đớn.”

Hàn Trạch mỉm cười, đặt tay lên tim cô:

“Đúng. Từ khoảnh khắc này, không ký ức nào, không ai, có thể chia cắt chúng ta.”

Ánh sáng từ viên đá bùng lên mạnh mẽ, chiếu khắp hồ, tạo thành vòng tròn ánh sáng kỳ ảo.

Trong khoảnh khắc đó, mọi ký ức kiếp trước hiện ra rõ nét:

Hình ảnh họ đứng dưới mưa tầm tã, tay chạm nhau nhưng vẫn bị chia cách.

Người thứ ba u buồn nhưng nụ cười dịu dàng như chúc phúc.

Những lời thề chưa trọn và nỗi đau kiếp trước được tái hiện nhưng lần này không còn ngăn cách.

Lâm Vân siết tay Hàn Trạch, cảm giác vừa đau vừa ngọt:

“Anh… em… chúng ta đã vượt qua tất cả, mọi ký ức, mọi nỗi đau đều trở thành sức mạnh của tình yêu.”

Hàn Trạch ôm cô vào lòng, ánh mắt dịu dàng:

“Đúng. Mỗi nỗi đau, mỗi ký ức đều giúp chúng ta thêm gắn kết. Bí mật cuối cùng của hồ Vong Xuân đang mở ra trước mắt.”

Ánh sáng từ viên đá lan khắp căn hầm, phản chiếu hình ảnh họ trong quá khứ và hiện tại – lần này không còn chia cách.

Một bản đồ ánh sáng hiện ra, dẫn họ đến phần sâu nhất của hồ, nơi mọi lời nguyền sẽ được hóa giải hoàn toàn.

Lâm Vân mỉm cười, nước mắt hòa cùng ánh sáng viên đá:

“Em… sẵn sàng bước tiếp. Chỉ cần chúng ta cùng nhau, không gì là không thể.”

Họ nắm tay nhau, bước vào con đường ánh sáng cuối cùng, cảm giác tim hòa nhịp, ký ức và hiện tại hòa làm một.

Viên đá xanh phát sáng rực rỡ, mặt hồ phản chiếu hình ảnh hai người đứng bên nhau, mạnh mẽ và kiên định.

Ánh sáng từ viên đá xanh lan tỏa mạnh mẽ khắp hồ, tạo thành một vòng tròn kỳ ảo, phản chiếu hình ảnh họ trong quá khứ, hiện tại và tương lai.

Lâm Vân cảm giác tim mình như nghẹn lại, nỗi đau kiếp trước trỗi dậy, nhưng lần này, cô không còn sợ hãi.

“Anh… em… chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách, phải không?” – cô thì thầm, tay siết chặt Hàn Trạch.

Hàn Trạch mỉm cười, giọng trầm mà chắc:

“Đúng. Từ giờ, không ký ức nào, không ai, có thể chia cắt chúng ta. Tình yêu này sẽ dẫn lối chúng ta đến tất cả sự thật.”

Họ bước vào trung tâm ánh sáng, nơi viên đá phát sáng rực rỡ nhất. Bên trong, các ký tự cổ xưa trên tường phản chiếu những hình ảnh mờ ảo:

Hình ảnh họ trong kiếp trước, tay chạm nhau nhưng vẫn bị chia cách.

Người thứ ba xuất hiện u buồn nhưng không còn ngăn cách, ánh mắt dịu dàng như trao quyền cho họ.

Những lời thề chưa trọn, nỗi đau kiếp trước và ký ức đau thương đều được tái hiện.

Lâm Vân siết chặt tay Hàn Trạch, nước mắt rơi nhưng nụ cười rạng rỡ:

“Anh… chúng ta đã vượt qua tất cả… mọi nỗi đau, mọi ký ức đều trở thành sức mạnh của tình yêu.”

Hàn Trạch ôm cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:

“Đúng. Mỗi ký ức, mỗi đau thương đều khiến tình yêu này thêm bền chặt. Bí mật cuối cùng của hồ Vong Xuân sẽ được hé lộ.”

Bỗng, ánh sáng từ viên đá chiếu xuống mặt hồ, tạo thành con đường dẫn vào căn hầm sâu nhất, nơi mọi lời nguyền sẽ được hóa giải hoàn toàn.

Lâm Vân nắm tay Hàn Trạch, bước vào, cảm giác trái tim hòa nhịp, ký ức quá khứ và hiện tại hòa làm một.

Khi họ đặt tay lên viên đá ở trung tâm căn hầm, ánh sáng bùng lên rực rỡ, xua tan mọi bóng tối, mặt hồ trở lại phẳng lặng, phản chiếu hình ảnh họ đứng bên nhau, vững vàng và kiên định.

Người thứ ba mờ dần, ánh mắt u buồn nhưng nụ cười dịu dàng như chúc phúc, rồi tan biến hoàn toàn.

Lâm Vân thở sâu, nước mắt trào ra nhưng nụ cười tươi rói:

“Anh… chúng ta đã làm được… mọi đau thương, mọi ký ức đều được hóa giải. Tình yêu của chúng ta… thật sự là sức mạnh.”

Hàn Trạch mỉm cười, ôm cô vào lòng:

“Đúng vậy. Từ giờ, mọi thử thách chỉ khiến chúng ta thêm gắn kết. Hồ Vong Xuân và viên đá đã mở ra phần bí mật đầu tiên. Chúng ta sẽ tiếp tục khám phá phần còn lại, mạnh mẽ hơn, gắn bó hơn.”

Ánh sáng viên đá dịu lại, mặt hồ phản chiếu hình ảnh hai người trong quá khứ và hiện tại – lần này, không còn chia cách, mọi nỗi đau và ngược ngọt đã hòa giải, chỉ còn lại tình yêu vĩnh cửu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×