Người săn ác quỉ

Chương 41: Chương 46 - 47:


trước sau



CHƯƠNG 46

Bạn có biết, cảm giác thế giới này rời xa bạn như thế nào không? Hoặc bạn có từng muốn biến thành một người tàng hình, trốn khỏi hiện trường, trốn tránh ánh mắt của tất cả mọi người chưa? Nếu chưa, bất kỳ ai trải qua sự việc như tôi từng trải qua, nhất định sẽ có ý nghĩ cấp thiết này.

 Một người ăn mừng sinh nhật mình, để bày tỏ sự cảm ơn với một người khách đến dự mà bước lên bục cao như thế, sau cùng, lại gọi tên người đó hô to vạn tuế? Hắn cố ý nguyền rủa tôi biến thành con rùa ngàn năm à?!

 Hiền Dân xem như mất hết mặt mũi, cha mẹ hắn hình như cũng giật thót cả mình. Mẹ Hiền Dân lấy tay xoa xoa trán, hai mắt chứa đầy nước mắt. Thông tin của thái độ đó chỉ có một câu: Con trai tôi điên mất rồi.

 Cả bữa tiệc chớp mắt trở nên hỗn loạn. Mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi, môi của họ cũng không ngừng động đậy, trong đó còn vang lên một số suy luận nực cười. Có người nói, đó là  Hiền Dân tỏ tình với tôi. Có người nói, đó là tôi trả tiền bảo Hiền Dân làm thế. Thậm chí, có người còn nói, đó là tôi uy hiếp Hiền Dân... Còn có nhiều suy luận hoang đường, vô căn cứ, làm người ta nghe thấy sẽ tăng huyết áp, ngất đi.

 Tôi nhìn tất cả những người đang nhìn tôi, khẽ gật đầu, rồi keó Ngân Hách chuồn đi.

 Vừa ra khỏi đó, tôi đã cáu giận quở mắng Ngân Hách.

 "Cậu điên à?!"

 Không biết tôi tức đến sắp nôn ra máu, vẻ mặt Ngân Hách vẫn thản nhiên như không, điều này làm tôi tức muốn vỡ mặt.

 "Không, tớ không điên."

 "A... đầu... tôi..." Tôi ôm đầu.

 "Cậu nhất định không thể ngất đi. Chỗ này dơ lắm." Ngân Hách nhìn đống đất dưới chân tường.

 "Thật... thật là! Cậu thật là... Chuyện cậu nhờ hắn lúc nãy là chuyện này phải không?"

 "Cậu nghe trộm rồi mà?"

 "Phải, tôi nghe trộm! Cậu có phải không còn việc gì nhờ người khác giúp, lại bán đứng tôi? Sao cậu không bán cái tên của mình?"

 "Thế thì mất mặt lắm?"

 "Này, cậu mất mặt, tôi không mất mặt à?"

 "Ừ..."

 "Việc đã như thế, cậu đừng ra vẻ ta đây nữa!"

 Họa cũng đã gây ra rồi, bây giờ còn giả vờ buồn phiền gì nữa? Trước đó đã làm gì rồi?

 "Chuyện trên thế gian rất khó đoán, thế giới này vốn như thế mà." Ngân Hách nhấm nhẳng.

 "Cái gì là chuyện trên thế gian rất khó đoán? Cậu còn mặt mũi để nói à?"

 "A, tới giờ phải về nhà rồi."

 Tại sao đối thoại giữa tớ và cậu luôn là câu trên không khớp với câu dưới chứ? Tôi thường sẽ có hành động quá khích, là lấy vớ bịt miệng cậu lại. Tôi nghiến răng ken két, cố gắng khống chế mình để không vì quá tức giận mà giết người. Ngân Hách vỗ nhẹ vào vai tôi, nói: "Cố lên!"

 "Cậu?!"

 "Coi chừng khản cổ!"

 Ông trời ơi! Khắp thế gian này không tìm được người thứ hai như tên ký sinh bên cạnh con, hắn tại sao có thể tỏ thái độ như thế chứ?

 Ngân Hách vẫn thản nhiên nói tiếp: "Một tuần nữa là sinh nhật cậu, xem như cậu nhận được quà sinh nhật sớm vậy."

 "Hả? Một tuần nữa?"

 "Ừ, một tuần nữa. Sao lại đúng vào dịp nghỉ hè nhỉ? Dù sao, tớ cũng tặng cậu một món quà rất tuyệt. Cậu sao không hiểu được ý nghĩa sâu xa là mong cậu trường thọ chứ?"

 "Sâu xa hơn nữa là tớ sắp bị cậu chôn sống."

 "Tóm lại, cậu đừng phấn khích nữa. Bắt đầu từ ngày mai, cậu tập trung tất cả tinh thần để học môn tiếng Anh."

 "Tình trạng bây giờ, một chữ A tôi học cũng không vào."

 "Nào, đi thôi, về nhà thôi. Chữ A học không vô thì học chữ B trước thì được rồi..."

 Lạy trời! Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi gặp một người kỳ lạ như thế, hắn lại dùng cách trả lời như thế để bịt miệng tôi?

 Cứ như thế, tôi gần như bị Ngân Hách kéo về nhà. Bước vào cửa, tôi nhìng thấy bố một mình đờ đẫn ngồi ở phòng khách.

 "Chúng con về rồi. Sao bố không đến dự tiệc?"

 "Ừ. Vì trễ quá rồi, bố mới gọi điện nói với Khương hội trưởng một tiếng, rồi ở nhà nghỉ ngơi. Bữa tiệc vui chứ?"

 Vừa nhìn thấy ánh mắt bố, tôi bỏ ngay ý định nói với bố việc làm của Ngân Hách, uể oải gật đầu, rồi đi lên lầu. Ngân Hách cũng đi lên theo: "Sắc mặt cậu sao thế?"

 "Vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nhảm nhí. Đây đều là công lao của cậu đấy."

 "Cậu chán đến thế sao?"

 "Ừ, quả thật mất mặt quá. Nếu bố có mặt ở đó, thế thì..."

 Trên thế giới này, thật sự có vài chuyện, tốt nhất đừng tưởng tượng đến.

 "Chủ tịch không có ở đó, chuyện này không phải kết thúc rồi sao?"

 "Nói cũng phải. Tớ vào nghỉ đây."

 Lúc tôi rũ vai xuống định đi vào phòng, Ngân Hách nắm chặt tay, xoay tôi lại: "Nếu chán như thế, cậu phải nói sớm với tớ chứ?"

 "Nếu tớ biết cậu có âm mưu này, cho dù có phải quì xuống kéo ống quần cậu, tớ cũng sẽ ngăn cản cậu."

 Tôi uể oải quay người đi, Ngân Hách lại xoay tôi qua: "Sau này!"

 "...Hử?"

 "Sau này, tớ sẽ không như thế nữa."

 Trong chớp mắt, tôi bị hành vi của Ngân Hách làm cho đứng sững tại chỗ. Trước giờ, tôi chưa từng thấy Ngân Hách như thế, hắn xin lỗi tôi với vẻ mặt chân thành như thế, khiến tôi lấy làm lạ.

 "À... được... được rồi."

 "Cậu vào nghỉ ngơi đi."

 Hành động bất thình lình của Ngân Hách khiến tôi thấy bồn chồn, nghiêng đầu đi vào phòng.

 Là tôi sai sao? Do tôi dồn ép quá, hắn mới xin lỗi tôi? Sự thay đổi của Ngân Hách làm tôi nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi trời, tôi cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Tôi thay quần áo, khoác khăn mặt lên vai rồi đi đến phòng tắm. Trên đường đi đến phòng tắm, tôi vốn định vào phòng Ngân Hách sát bên cạnh để nói với hắn đừng để bụng, lúc nãy là vì hôm nay tôi quá mệt.   Nhưng lại thay đổi, tôi phải đi tắm đã.

 Tôi mở cửa phòng tắm. trong phòng tắm to lớn, sau buồng tắm được ngăn cách bằng tấm kính, Ngân Hách mở vòi nước và đang tắm. A a a!

 Cạch.

 Tôi sợ quá, đóng cửa lại. Tại sao tôi không nghe thấy tiếng nước chảy? Chắc là vì lúc nãy, tôi quá chú ý vào phòng Ngân Hách? Tôi hoảng quá, chạy ngay về phòng một.

 Phân nửa dưới của bước tường kính là kính mờ, cho nên tôi không nhìn thấy phần thân dưới của Ngân hách, huống hồ còn có hơi nước, tôi căn bản không thể nhìn thấy. Cho... cho nên, có lẽ không sao,tôi vỗ về trái tim đang hoảng loạn. Lúc muốn lấy khăn mặt, tôi mới phát hiện không thấy khăn mặt nữa, chắc là rơi trong phòng khách.

 Tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Tôi thấp thỏm, nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên, khăn mặt rơi ở giữa phòng khách, tôi thò tay ra.

 Cạch.

 Cửa phòng tăm mở ra, ánh mắt tôi và Ngân hách chạm nhau.

 "Sao còn chưa nhặt lên?"

 "Hử? Ừ... ừ, tớ nhặt."

 Tôi hoảng hốt nhặt khăn lên, xem ra, Ngân Hách chưa nhìn thấy tôi. Đúng thế! Hắn đang tắm mà, hơn nữa, hắn ở trong phòng tắm bị ngăn cách tấm kiếng. Hắn nhất định sẽ không biết.

 Lúc tôi cầm khăn mặt, định vào phòng, Ngân Hách gọi tôi: "Này."

 "Hả?"

 "Chuyện hôm nay, chúng ta quên hết nhé?"

 "Hử? Gì cơ?"

 Tôi nghiêng đầu không biết tại sao? Ngân Hách vừa lấy khăn lau tóc, vừa nhìn tôi nói: "Còn muốn nhìn lén à? Cậu biến thái à?"

CHƯƠNG 47

 Có thể nói hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Bởi vì nghỉ hè chưa được mấy ngày lại phải đi học, cho nên, hôm nay có thể nói là thời gian nghỉ ngơi cuối cùng. Trong một ngày có ý nghĩa trọng đại như vậy, cái tên gọi tôi dậy một cách thô bạo như thể rốt cuộc là ai?

 "Gì thế?"

 "Mặt trời chiếu vào mông rồi, còn không dậy?"

 "Cậu sao lại tự tiện vào phòng con gái thế hả?"

 "Như thế, để cậu dậy mà."

 "Cái gì mà mặt trời chiếu vào mông rồi? Này, cậu nhìn đồng hồ xem, mấy giờ rồi?"

 "9 giờ."

 "Ở quốc gia nào mà 9 giờ, mặt trời chiếu vào mông không? Hả?" Tôi sừng sộ. Nhưng, Ngân Hách không đôi co, gọi tôi dậy.

 "Rốt cuộc chuyện gì! Tại sao lại gọi tớ dậy? Hả?" Tôi sắp khóc, nhìn Ngân Hách.

Ngân Hách không chút hoang mang: "Mau đi rửa mặt, thay quần áo rồi học bài. Học xong còn phải gặp chủ tịch."

 "Gặp bố? Tại sao?"

 "Bởi vì chủ tịch bảo chúng ta đi."

 "Mấy giờ?"

 "10 giờ."

 "Thế thì cậu phải nói với tớ sớm một chút chứ!"

 "Cậu đâu có hỏi. Cho nên, tớ mới gọi cậu dậy."

 "A, tớ điên mất." Tôi nhảy xuống giường, sau đó chạy vào phòng vệ sinh nhanh như gió. Lời nói của bố là thánh chỉ, chí ít, đối với tôi là như thế. Kể từ ngày tôi khác và được bố ôm vào lòng, tôi đã quyết tâm: Chỉ cần bố nói ra, cho dù việc lớn việc nhỏ, toi đều chăm chỉ chấp hành. Lúc súc miệng rửa mặt trong phòng vệ sinh, tôi bỗng nhớ lại lời của Ngân Hách.

10 giờ phải đi gặp bố, trước đó còn phải rửa mặt, thay quần áo, học bài? Chỉ một tiếng đồng hồ thì còn học được gì?

 Tôi rửa mặt qua loa rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh. Lúc định thay quần áo, tôi nhìn thấy Ngân Hách còn đứng trong phòng tôi.

 "Không đi ra à?"

 "Đáng tiếc thật.." Ngân Hách lẩm bẩm rồi mới đi khỏi phòng tôi.

 Hắn mới là đồ biến thái.

 Sau khi Ngân Hách đi ra tôi vội khoá cửa lại, thay quần áo, sau đó đi ra khỏi phòng. Trên cửa phòng tôi dán tờ giấy có chữ viết nguệch ngoạc của Ngân Hách.

 Nhìn thấy, lập tức bay xuống lầu.

 Cậu gắn cho tớ đôi cánh, tớ sẽ bay xuống! Tôi vò nát tờ giấy, bỏ vào trong túi rồi đi xuống lầu, nhìn thấy Ngân Hách ăn mặc chỉnh tề, đang uống nước trong nhà bếp. Dì hết nhìn tôi, lại nhìn Ngân hách, nói: "Ái chà! Thật đẹp đôi."

 "Dạ, chúng con rất hợp nhau." Ngân Hách trả lời, không biết liêm sỉ là gì.

 Không biết có chuyện gì vui, dì cười ha hả: "Đã có thể kết hôn được rồi." Dì không lẽ cũng vô liêm sỉ?

 "À, chuyện này..." Ngân Hách trả lời lấp lửng, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Muốn biết hắn có hoang mang hay không, thế thì nhất định phải quan sát kĩ mới nhìn ra được. DÌ cứ chăm chú nhìn miệng Ngân Hách.

 Ngân Hách nói: "Sau khi tốt nghiệp xong cấp ba đã."

 "Ái chà!" Dì lại cười ha ha. "Cậu thật chăm chỉ đấy..."

 Tôi vỗ vào cánh tay Ngân Hách. Sao lại nói những lời kì lạ làm bầu không khí trở nên ngượng ngùng như thế?

 Ngân Hách suy nghĩ một lúc, hình như hiểu được tôi ngầm ra hiệu hắn mau đổi chủ đề, gật đầu. Không biết hắn có thực sự hiểu được ý đồ của tôi không.

 "Đợi sau khi cháu tốt nghiệp đại học..."

 "Này, đừng nói nữa. Dì, chúng con ra ngoài đây."

 "Ái chà, dì không nên làm lỡ cuộc hẹn của tụi con."

 "Không phải, là bố gọi chúng con đến."

 "Chủ tich? Sao dì không biết nhỉ?"

 "Có lẽ, bố chỉ muốn gặp chúng con thôi, có thể cũng không có chuyện gì lớn."

 "Thế, chừng nào về? Dì nấu cơm, tụi con về ăn nhé."

 "Dạ. Tụi con đi đây."

 Ngân Hách gật đầu chào dì, chúng tôi cùng đi ra. Chú tài xế đang đợi chúng tôi ở cổng. "Xin mời lên xe."

 "À, bố bảo chú đến đón chúng con à?"

 ''Vâng. Chủ tịch bảo tôi đến."

 Tôi và Ngân Hách ngồi vào xe. Chẳng bao lâu chúng tôi đến cổng nhà hàng món ăn Trung Hoa Lầu.

 "Chủ tịch bảo tôi đưa cô cậu đến đây."

 "Dạ, cám ơn chú."

 "Chủ tịch đang đợi ở trong, hai người vào đi."

 Chẳng trách sao bố bảo chúng tôi đừng ăn cơm ở nhà.

 Vừa bước vào Trung Hoa Lầu, quản lý nhà hàng lập tức chạy nhanh như gió đến đón chúng tôi: "Chủ tịch trong phòng số 2. Mời theo tôi."

 "Vâng."

 Thấy nét mặt quản lý nhà hàng rất hoang mang, có lẽ, bố đến mà không đặt trước. Chúng tôi đi đến phòng phía trong, bố đang ngồi đợi.

 "Bố. Sao bỗng nhiên lại gọi chúng con đến đây?"

 "Từ ngày mai con phải đi học rồi. Trước khi con thi, bố con ta thế nào cũng phải ngồi lại với nhau, cho nên, bố mới muốn bớt chút thời gian."

 "Con lúc nãy còn ngủ ngon lành! Bố đã mời, con cung kính chi bằng vâng lời."

 "Đúng thế, bố đã chọn món ăn rồi."

 Trung Hoa Lầu không giống như những quán ăn Trung Quốc bình thường. Nếu bình thường, giá món mì xào tương là 3.500 won, món mì xào của Trung Hoa Lầu mắc gấp mười mấy lần.   Tất nhiên, tiền nào của ấy, mùi vị và chất lượng cũng khác nhau. Bởi vì, tôi đặc biệt thích ăn món ăn Trung Quốc, bố mới chọn nơi này, dù rằng bố không thích ứng với món ăn của Trung Hoa Lầu lắm.

 Ba người chúng tôi ngồi quanh cái bàn tròn, chờ thức ăn bưng lên.

 "Ngân Hách, mấy ngày nay, biểu hiện của Huệ Bân thế nào?"

 “Dạ, tàm tạm"

 "Thế à? Cậu phải quan tâm nó nhiều hơn. Nó còn nhiều mặt chưa tốt."

 Người không biết sẽ tưởng là bố vợ đang nói với con rể.

 "Bố, chuyện của con, con có thể tự giải quyết."

 "Con chưa quên thoả thuận của bố con mình chứ? Huệ Bân, bố hy vọng con sẽ được hạng nhất môn tiếng Anh trong kỳ thi học kỳ hai."

 Chưa ăn mà con sắp mắc nghẹn rồi.

 "Bố đợi tin tốt lành của con."

 "Bô đợi đi. À, con vào phòng vệ sinh một lát."

 Để tránh khỏi bầu không khí nặng nề này, tôi trốn vào phòng vệ sinh. Sau đó, tôi rửa tay, sửa lại quần áo, rồi đi về phòng ăn của chúng tôi. Qua khe cửa khép hờ, tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố và Ngân Hách.

 Sao không khí lại nghiêm túc như thế? RỐt cuộc, họ đang nói chuyện gì? Lẽ nào là về công việc? Tôi nghĩ.

 Lúc giơ tay lên định mở cửa, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

 "Thế, đã..." Giọng bố.

 "Cái gì? Không được. Sau này, tôi sẽ chú ý hơn."

 "Cháu vẫn giữ lập trường của mình?"

 "Không được. Không thể như thế được... không được..."

 Rốt cuộc họ đang nói gì? Tôi vểnh tai lên nghe, bằng mọi cách phải nghe được nội dung câu chuyện. Nhưng lúc tôi nghe được câu trả lời của Ngân Hách, suýt ngất đi.

 "Ôm nhau chỉ là trò trẻ con, cháu sẽ không đốt cháy giai đoạn đâu. Cho nên, chú cho phép tụi con được hôn nhau..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!