CHƯƠNG 57
“ Lột da cậu ra, nhất định sẽ mọc lông thú khắp người.”
“ Cậu muốn chết à?” Ngân Hách bĩu môi.
Một câu nói đùa suýt chút gây họa sát thân.
“ Cậu muốn giết tớ hả? Cậu có thể giết tớ không?”
“ Giết cậu tất nhiên không vấn đề gì.”
“ Thật không, toàn làm chuyện xấu. Cậu có thể dùng nhiều lời lẽ văn minh hơn không?”
“ Được rồi, biết rồi.”
Tôi vùng ra khỏi lòng Ngân Hách, chìm đắm trong hạnh phúc, đi vào phòng nằm trên giường nhìn trần nhà. Bỗng cảm thấy, hôm nay, trần nhà rất cao, có lẽ vì tâm trạng tôi rất vui.
Tôi quên đi sự thực là không bao lâu nữa sẽ thi đại học, nhắm mắt lại.
Cộc cộc...
Tôi ngồi dậy, nhìn cánh cửa đang mở từ từ. Hoá ra là dì đang mặc cái áo tôi tặng, vui mừng đứng ở cửa, dì vuốt chiếc áo như vuốt vàng vậy, nói :
“ Cảm ơn con, cái áo này quả thật rất đẹp...”
“ Chẳng qua chỉ là một cái áo thôi mà, dì khách sáo quá.”
“ Một cái áo thì sao? Nhưng lâu rồi, dì không nhận được món quà nào như thế này.”
“ Thế chú nhà ở nhà nè... Con cái dì nè, họ không tặng quà cho dì à?”
“ À... Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi....”
“ Hả? Ý dì là....”
Nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của dì, tôi biết không nên nói nữa, liền im miệng lại. Dì gượng cười:” Họ đều không còn nữa. Mấy năm trước, họ đã chết cả trong một tai nạn giao thông.”
“ Hả?”
Bởi vì, dì lúc nào cũng lạc quan, kiên cường như thế, tôi cũng không quen với việc dì cứ ở nhà chúng tôi. Nhưng, bây giờ tôi mới biết, tôi không biết tí gì về chuyện của dì. Không, tôi căn bản không muốn biết.
Tôi nhìn dì đang đứng ở cửa, ngại ngùng nói :” Dì ngồi đi....”
Dì ngồi lên ghế tôi chỉ, nắm chặt tay tôi :” Huệ Bân năm nay 19 tuổi rồi phải không?”
“ Dạ....”
Giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt bi thương của dì....
“ 19 tuổi.... Thế có lẽ bằng tuổi Mẫn Chi của dì.”
“ Dì...”
“ Dì chỉ cần vừa nhìn thấy Huệ Bân thì rất vui, bởi vì con giống như con gái của dì.”
Xem tôi ... là con gái? Bên cạnh tôi có một người yêu thương bảo vệ tôi như con gái mình? Tôi bỗng nhớ đến mẹ. Nếu mẹ còn sống, có phải cũng sẽ như thế?
“ Cho nên, dì không dám đi đâu cả, cũng không muốn đi, cứ ở lì nhà con. Bởi vì, dì thích Huệ Bân, cũng thích chủ tịch .... cho nên...”
“ Con cũng rất thích dì. Dì hãy ở cạnh bên con đi.”
“ Ừ, dì cũng hy vọng như thế. Huệ Bân, con nhất thiết không được tuỳ tiện làm tổn thương những gì con yêu. Có thể ở cạnh người mình yêu là hạnh phúc đấy!”
Tôi rất rõ ẩn ý sâu xa của câu nói này, đối với câu nói của dì, tôi không thể trả lời hấp tấp được.
Dì đang cười, nhưng trong nụ cười lại đầy vẻ thê lương:” Dì sẽ quý trọng chiếc áo này. Dì sẽ không lải nhải chuyện này với con nữa.”
“ Không phải. Dì có thể thường xuyên nói với con.”
“ Dì già rồi. Hây...Con gần đây thế nào?”
“ Dạ? À, chuyện đó....” Cả ngày chỉ lo ngủ gật, học tập sao có tiến triển chứ?
“ Sao thế? Sự nghiệp có vấn đề gì à?”
“ Sự nghiệp?” Tôi nhìn dì, không rõ tại sao lại như thế.
“ Dì nói là sự nghiệp tuổi trẻ, sự nghiệp tình yêu của con đâý!”
À...Dì thật là....
“ Xem ra tiến triển rất tốt rồi. Ha ha.... Nếu dì có thể nhìn thấy con của Huệ Bân, thế thì dì có chết cũng không còn gì phải hối tiếc nữa.”
“ À...dì, sao dì bỗng nhiên lại nói những chuyện này...”
“ Ha ha.... Xem ra dì có hơi lo lắng rồi. Kéo Huệ Bân chỉ để nói những lời vô bổ này...”
“ ...”
“ Chú rể nhất định là Ngân Hách phải không?”
Dì nhìn thấy tôi nhảy dựng trên giường, liền cười ha hả đi ra khỏi phòng, xuống lầu. Quả nhiên, kết thúc vẫn mơ hồ như thế? Thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Reng... Chủ nhân, nghe điện thoại.
“ Gì thế!”
“ Sao cậu lại nghe điện thoại với thái độ đó.?” Lúc này, Thái Nguyên lại gọi điện cho tôi.
“ Thế nào rồi?” Tôi hỏi.
“ Tớ cuối cùng cũng thăm dò được rồi.”
“ Cái gì?”
“ Là Cường Thịnh Phái. Theo tin tình báo tớ hiện thu thập được, tớ xác định là Cường Thịnh Phái.”
“ Sao cậu khẳng định như thế?”
“ Tớ đã thăm dò được những tên chủ chốt của Cường Thịnh Phái. Thời gian qua, tớ đã rất nỗ lực và rất gian khổ.”
“ Thế, cũng chẳng qua là một ngày hôm nay. Cậu cũng vất cả một buổi sáng, phải không?”
“ Tóm lại, cậu nghe tớ nói tiếp đây. Cả ngày nay, tớ đã chạy khắp nơi, đế giày sắp rách, lúc này mới nhìn thấy người của Cường Thịnh Phái. Quan trọng là, trên vai bọn người Cường Thịnh Phái có vết xăm hình chữ thập.?”
“ Vai? Vết xăm tớ nhìn thấy là trên bắp tay.”
“ Bọn người có vết xăm trên bắp tay cũng là thuộc hạ của bọn chúng, vết xăm, trên vai mới là cấp trên. Thành viên cũng phân hai cấp. Xem ra, chuyện mẹ cậu là do bọn cấp dưới xử lý.”
Người cấp dưới.... Cảnh tượng đáng sợ lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi bất giác nắm chặt nắm tay: “ Bọn người đó trốn ở đâu?”
“ Cậu đừng kích động, nghe tớ nói trước đã. Tớ cũng muôn vàn gian khổ mới liên lạc được với người biết rõ sự việc đề thăm dò bọn chúng. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được căn cứ của bọn chúng, việc khó hơn là tớ tưởng tượng. Bây giờ còn đang mai phục đợi bọn chúng xuất hiện. Nhưng...”
“ Hừ...”
“ Đừng lo lắng. Người có chí thì việc....việc...việc....” Thái Nguyên cà lăm.
“ Việc tất thành. Cho nên đừng lo lắng, tối nay ngủ một giấc thật ngon. Phải không?”
“ Đó chính là điều tớ muốn nói! Cậu và tớ thật hiểu lòng nhau.”
“ ....Thằng nhóc con.”
“ Làm phiền cậu, đừng dùng câu này, bởi vì tớ còn sống trên đời.”
“ Điên...”
“ Con nha đầu này, chữ phía sau, ghép hay thật.”
Câu nói đùa của Thái Nguyên khiến tôi bật cười. Tên này thật biết đùa. Tôi thở dài, sau đó nói :“ Cảm ơn.”
“ Gì cơ?”
“ Mỗi lần đều làm mất thời gian của cậu, thật ngại quá.”
“ Chúng mình là bạn mà. Bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Nếu cậu mời tớ uống một ly rượu, tớ sẽ cảm ơn cậu. Nếu cậu mời tớ uống hai ly rượu, tớ sẽ yêu cậu. Nếu cậu mời tớ uống ba ly rượu, tớ rất yêu cậu.”
“ Tóm lại, cảm ơn cậu. Tớ cúp máy đây.”
Tít....
Thái Nguyên chỉ cần mở cái máy nói của hắn thì sẽ nói không dứt. Cho nên, nói chuyện điện thoại với hắn, thì phải biết gác máy đúng lúc.
Tôi nằm trên giường, nghĩ đến chuyện Cường Thịnh Phái , cứ nghĩ, cứ nghĩ đến lúc chìm vào giấc ngủ.
* * * * *
“ Hơ...hơ...” Tú Nhi giờ này vẫn còn ngáp.
Tôi hỏi: “ Tối qua cậu làm gì?”
“ Bởi vì, môn tiếng Anh chỉ thi được 52 điểm, mẹ tớ lấy quyển từ điển tiếng Anh đánh tớ một trận. May mà không phải vỏ CD.”
Tú Nhi chưa đinh lại thần hồn, rùng mình. Tiếng Anh thì được 52 điểm là vì vẫn còn để những đáp án sai, không sửa lại. Giờ tiếng Anh hôm sau, nó vẫn nằm ngủ trên bàn như thường, tính ương ngạnh của con nha đầu này thật khiến người ta phục sát đất. Tôi cũng ngủ trong giờ Anh Văn, nên bị thầy Anh văn nói lại với thầy chủ nhiệm. Kết quả, hai đứa chúng tôi phải quét dọn nhà vệ sinh.
“ A, đứa đáng chết nào lại làm phân dính ra ngoài thế này?!” Tú Nhi gào lên tuyệt vọng.
Tôi không phát biểu bất kì ý kiến nào về điều này.
Chúng tôi oẳn tù tì để phân công, Tú Nhi bị thua phải phụ trách dội bồn cầu, còn tôi quét dọn nền nhà. Tôi múc một gáo nước đầy, chà mạnh trên nền nhà.
Tú Nhi kêu thảm thương : “ Đứa đáng chết nào, hậu môn ở sau mông, ngay bồn cầu cũng không đi đúng chỗ là sao, làm phân dính cả ra ngoài. Nếu tớ mà bắt được thằng này, tớ nhất định kéo hắn đến bệnh viện để phẫu thuật sửa lại vị trí hậu môn.”
“ Ào!”
Mắt tôi vừa nhìn Tú Nhi, tay vừa cầm gáo tạt nước xuống nền nhà.
“ A...mát quá...”
Tôi quay ngay lại, phát hiện tất cả nước trong gáo đều dội lên người Tóc Xám. Chết tiệt!
Chúng tôi quét dọn phòng vệ sinh nữa trước, rồi đến phòng vệ sinh nam, không ngờ lại có người bước vào.
Áo sơ mi của Tóc Xám đều ướt cả. Tuy tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng những lời vọt ra từ miệng lại là :
“ Lúc trên lầu nhìn trộm người khác, tôi đã nhận ra rồi. Đáng đời.” Cái miệng chết tiệt của tôi.
“ Đó là tại cậu không chú ý.”
“ Đúng thế, thật xin lỗi, lần này cậu hài lòng rồi chứ.?”
Tóc Xám nhìn tôi một lúc rồi bắt đầu cởi từng nút áo trên áo sơ mi mình.
“ Này. cậu đang làm gì thế?” Tôi hỏi.
“ Đã ướt rồi thì phải đem nó hong khô chứ.”
Chưa kịp ngăn hắn, hắn đã cởi áo sơ mi ra rồi.
“ Này! Đồ biến thái!”
Gáo nước trên tay tôi rơi xuống đất.
Tròng đen mở to, ánh mắt tôi chỉ dừng ở một chỗ. :
Đó chính là hình xăm cây thánh giá trên vai Tóc Xám!
CHƯƠNG 58
“ Cậu là đồ biến thái à? Nhìn gì mà nhìn?”
“ !”
“ Cậu có thể di chuyển ánh mắt đi chỗ khác ?”
Tóc Xám hình như đang đợi tôi dội nước để cởi áo ra, bên trong, hắn mặc áo thun ba lỗ.
Nhưng tất cả không cần thiết, bởi vì mắt tôi chỉ nhìn vào hình xăm cây thánh giá trên vai hắn, tôi cứ trừng mắt nhìn cái hình đó, không cách nào quay nhìn chỗ khác được.
“ Xem đến ngẩn ngơ rồi à.” Tóc Xám giũ áo, không nhận ra điều bất thường ở tôi.
“ Đó...là gì?...” Tôi run rẩy hỏi.
“ Cái gì? Cái này?” Tóc Xám nghe tôi hỏi, chỉ hơi mỉm cười, hỏi lại như vậy, rồi không nói gì thêm. Tú Nhi cũng nhìn chằm chằm vào vài Tóc Xám, Tóc Xám nhìn hình xăm cây thánh giá trên vai mình một cái, tỏ vẻ không quan tâm.
“ Trả lời tôi.” Tôi gằn giọng.
“ Không có nghĩa vụ trả lời.? Cậu xin lỗi tôi trước đi.”
“ Nếu tôi xin lỗi, cậu sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ.?”
“ Tất nhiên.”
“ Xin lỗi. Xong rồi. Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
“ Câu hỏi là gì?”
“ Đó là gì?”
“ À, cậu hỏi tớ đây là gì?”
“ Đúng.”
Tôi rất sốt ruột, nhưng Tóc Xám lại rất điềm tĩnh. Tôi cảm thấy tim mình sắp nổ tung. Nhưng, Tóc Xám lại cười, tất cả sắp dồn tôi sắp phát điên rồi. Tóc Xám nhoẻn miệng cười, nói: “ Cậu không biết sao? Đây là hình xăm đấy.”
Tóc Xám đang đùa tôi? Chưa đợi tôi nói gì, Tóc Xám đã mặc lại chiếc áo sơ mi bị ướt.
“ Cậu đừng trừng mắt nhìn tôi như thế.” Tóc Xám chỉ để lại câu nói này, rồi quay người rời khỏi.
Tôi bắt không được hắn, cũng không thể bắt hắn, bởi vì, tay tôi cứng đờ. Tôi sợ, một khi bắt hắn, tay tôi sẽ mềm nhũn ra. Không ngờ lại ở gần thế, ngay cạnh tôi.
Tóc Xám.... Tóc Xám... tại sao lại ở trong trường trung học này?
“ Này, là .... cái đó phải không?” KHi tôi đang lắc lư, Tú Nhi chạy lại, lắp bắp :” Này, sao lại...sao lại...như thế? Tối qua tớ nói chuyện điện thoại với Thái Nguyên , cậu ấy nói với tớ hết cả rồi. Điều này tức là nói, tên hồi này là Cường Thịnh Phái? Chuyện này cũng thật vô lý.? Cường Thịnh Phái không phải là tổ chức học sinh gì cả! Đó là tập đoàn bạo lực, xã hội đen, sao lại ở trong trường học? Hơn nữa, chưa từng gây chuyện lần nào?”
“ ....”
“ Cậu phải cẩn thận hơn. Nói không chừng, có lẽ ....”
“ Thế thì tốt quá.”
“ Huệ Bân?”
“ Không phải hắn giết tớ....”
“ ... “
“ Mà là tớ giết hắn.”
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh nhìn bóng Tóc Xám đi xa. Tóc Xám hình như cũng cảm nhận được, hắn quay lại, nhìn vào mắt tôi, nhếch mép cười lạnh lùng. Sau đó, hắn quay đi, ung dung mất hút ở cuối hành lang.
“ Cũng tốt, tao sẽ giết mày. Nếu mày thật sự là người của Cường Thịnh Phái, tao sẽ giết mày. Cho dù là ai, chỉ cần tìm được, tao sẽ giết bằng hết bọn chúng.”
“ Làm gì thế?”
“ ... “
“ Tớ hỏi cậu đang làm gì thế?”
“ Không có gì.”
Ngân Hách bỗng kề mặt sát trước mặt tôi. Tôi nên cười với hắn, nên giả vờ như không có chuyện gì, nhưng môi đang run rẩy. Tôi muốn mỉm cười, nhưng khoé môi trở nên nặng ngàn cân.
Tôi trở lại nhà vệ sinh, Ngân Hách cũng đi vào theo. Tú Nhi tay run rẩy, đang nhặt gáo nước, Ngân Hách nhặt ca nước lên thay Tú Nhi, rồi hỏi tôi :” Hôm nay ăn cơm ở trường rồi hãy về nhé?”
“ Tớ muốn đi đến một nơi.”
“ Đi đâu?”
“ Tớ và Tú Nhi đi mua sách bài tập. Cậu về trước đi.”
Tôi nhìn thấy ánh mắt bất an của Tú Nhi.
Ngân Hách nghe tôi nói, không nói gì, chỉ gật đầu. Vì không để Ngân Hách nhìn thấy vẻ mặt khác thường của tôi, tôi định quay đi, nhưng lập tức bị Ngân Hách giữ lại. Hắn nhẹ nhàng hỏi : “ Cậu sao thế?”
“ Không có gì.”
Cười lên. Huệ Bân, cười đi.
“ Thật sự không có gì chứ?”
“ Ừ.”
Nếu cười không nổi, thì cố trả lời với giọng vui vẻ lạc quan.
“ Thế à?”
“ Ừ.”
Tôi không thể nói được nhiều hơn?
“ Thế thì tớ tin cậu. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tớ.”
“ Ừ.”
“ Thật kì lạ....”
“ Sao? Kỳ lạ chỗ nào.?”
Nghe tôi hỏi, Ngân Hách trả lời:” Dáng vẻ của cậu bây giờ giống như, nếu đưa cho cậu con dao, cậu có thể đi giết người ngay.”
* * * * *
“ Mẹ kiếp. Trễ quá rồi.”
“ Này ! Này! Huệ Bân !”
Tú Nhi lập tức giơ tay ra, định ngăn cản tôi . Tôi quăng cặp vào lòng cậu ấy, chạy ngay ra ngoài. Thay bộ đồ thể dục, tôi đi lên lớp Tóc Xám, nhưng lớp hắn đã khoá rồi. Tôi đá mạnh vào cánh cửa lớp khoá chặt.
“ Mẹ kiếp!...”
Tôi lại chạy đến cổng trường, nhưng vẫn không thấy tăm hơi của Tóc Xám đâu. Học sinh lớp 11, lớp 12 đã tan học, về nhà rồi, tôi nhìn xung quanh, bỗng cảm thấy người mềm nhũn cả ra.
Tôi vốn tưởng có thể báo thù ngay, nhưng... Tôi dựa vào cổng trường. Bầu trời tối đen hình như muốn đổ sụp xuống.
“ Đã đi rồi....?”
“ Cậu đang nói gì?”
Giọng nói của người khác vang lên, giống như từ trong bóng của tôi đi ra, giống như sống trong bóng tối, Tóc Xám đứng sau lưng tôi rất tự nhiên, không có chút tiếng động gì. Tôi căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Tuy tôi qúa sơ ý, nhưng như thế cũng....
“ Câụ không sợ khi bị doạ à?” Hắn hỏi.
“ Sao có thể bị doạ chứ.”
“ Cậu biết à?”
“ Đúng thế.”
Sao có thể như thế, ngay cả hắn đứng bên cạnh, tôi cũng không nhận ra. Tôi không có biểu hiện gì, là vì không có thời gian tỏ ra kinh ngạc, cơ trên mặt đã tê cứng rồi.
“ Buổi tối, cậu còn học môn thể dục à?”
“ Không.... Không phải....”
“ Thế tức là muốn theo dõi ai?”
“ Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá.”
“ Tôi cũng hi vọng đây chỉ là tưởng tượng của cậu.” Nụ cười của Tóc Xám làm tôi e ngại. Hắn vỗ vai tôi, nói tiếp:” Nhưng lần sau, đừng như thế này nữa.”
Mẹ kiếp, phải chăng hắn đều biết cả?
Tóc Xám chầm chậm đi ra khỏi cổng trường.
Tôi nắm chặt nắm tay, tao quyết không tha cho mày!
Tối đó, không cách nào ngủ được, trong đầu tôi luôn hiện lên hồi ức đáng sợ lúc 7 tuổi. Ký ức...phẫn nộ...bi thương....lấp đầy nội tâm của tôi, tôi trải qua một đêm đáng sợ, dài dằng dặc.
Sáng sớm hôm sau, Tú Nhi đến bên tôi, hỏi:” Không việc gì chứ? Hả?”
“...”
“ Cậu sao thế? Thất bại rồi à?”
Tôi khẽ gật đầu.
“ Thật à? Cậu sẽ thất bại?.”
“ Tớ sắp điên rồi.”
“ Sao lại như thế? Hay là từ bỏ đi?”
“ Lý Tú Nhi “
“ ? “
“ Cậu biết rõ, tớ đã chịu đựng thế nào. Cậu còn nói như thế?”
“ Phải. Nhưng con người dẫu sao cũng phải sống. Hơn nữa, nếu Ngân Hách biết rồi....”
“ Biết cũng không sao, cậu ấy sẽ tin tớ.”
“ ... “
“ Cho dù không tin cũng không có cách nào khác. Trò chơi đã bắt đầu rồi.”
“ Huệ Bân, tớ thật sự rất lo cho cậu.” Ánh mắt Tú Nhi đầy vẻ lo lắng. Tôi quả thật không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy, chỉ nhìn xuống đất.
“ Thôi được. Giờ có thể làm gì chứ? Ít ra, tớ nên tin cậu chứ.”
Cuối cùng, Tú Nhi vỗ vai tôi rồi bỏ đi, động tác nhỏ này của cậu ấy lại như tiếp thêm sức mạnh vô tận cho tôi.
Tôi học mà tinh thần không tập trung. Lúc đang học giờ tự học, tôi nhận được tin nhắn của Ngân Hách.
“ Hôm nay, tớ phải đến một nơi. Cậu tự về nhà đi.”
“ Đi đâu?”
“ Đi mua sách.”
Tuy tôi không tin lắm, nhưng chuyện này, đối với tôi, là chuyện tốt.
“ Ừ, biết rồi. Đi sớm về sớm.”
Tốt quá rồi, ông trời cũng giúp tôi,
10 phút trước khi giờ tự học kết thúc, tôi thay bộ quần áo thường, đi ra ngoài.
Hôm nay, Tú Nhi cũng rất lo lắng, nhưng tôi đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi, cho nên chỉ có thể tiến hành theo kế hoạch.
Nấp trong con hẻm tối qua, lúc rời khỏi, Tóc Xám đã đi ngang qua, tôi chờ đợi.
Học sinh năm cuối cấp tràn ra như nước thuỷ triều lên. Đợi đến khi mọi người về gần hết rồi, Tóc Xám mới đi ra. Hôm nay tối hơn hôm qua một chút. Cứ sau lưng Tóc Xám, tôi cẩn thận đi theo, không nghe thấy tiếng bước chân, không nghe thấy tiếng gió, cũng không thấy hơi thở của tôi.
Tóc Xám đi vào một công viên ít người lui tới.
Hắn có lẽ không nhận thấy đâu nhỉ? Tôi đi qua, cố hết sức không gây ra bất kỳ tiếng động gì rồi nấp sau thân cây cách Tóc Xám một khoảng. Tóc Xám vẫn cúi đầu đứng đó.
Rốt cuộc đang làm gì? Đứng đó làm gì? Đợi tôi xuất hiện ư?
Đúng lúc tôi đang nghĩ đến những khả năng như thế này, thế nọ, Tóc Xám bỗng ngẩng đầu lên. Bởi vì phía sau vang lên một giọng nói.
“ Đã đến rồi à?”
Giọng nói quen thuộc, cảm giác bất an. Trong công viên tĩnh lặng, tiếng nhịp tin tôi đập nghe thình thịch.
Từ từ quay đầu lại, nhìn về phía lối vào công viên, sau đó, tôi nhìn thấy.
Ngân Hách đang ung dung bước vào công viên