người thay thế

Chương 7: Khi cơn mưa rơi xuống


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, không ai trong hai người nhắc lại đêm hôm ấy. Nhưng sự im lặng lại giống như một con dao mỏng, cứa từng chút vào khoảng cách giữa họ.

Nam vẫn đến đón Linh khi cần, vẫn đưa cô đi dự tiệc, nhưng không còn những cái nắm tay vô thức, không còn ánh nhìn quá lâu. Mọi thứ được anh giữ trong giới hạn nghiêm ngặt – lạnh lùng và an toàn.

Linh cũng không hỏi, không trách. Cô vẫn mỉm cười đúng lúc, vẫn tỏ ra tự nhiên khi sánh vai anh. Chỉ có điều, mỗi khi về đến phòng trọ, cô lại tháo bỏ nụ cười như tháo một lớp mặt nạ, để lộ đôi mắt trống rỗng.

Một tối, Nam đưa Linh đến một sự kiện ra mắt thương hiệu. Đèn flash lóe sáng liên tục. Họ đứng cạnh nhau, như một cặp đôi hoàn hảo. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy sự hòa hợp. Nhưng chỉ có họ biết, bàn tay đã thôi tìm nhau, chỉ còn hờ hững lơ lửng hai bên.

– Hai người đẹp đôi quá! – Một nữ phóng viên tươi cười – Anh Nam, bao giờ thì cho chúng tôi tin vui đây?

Cả khán phòng rộ lên. Nam thoáng khựng lại, còn Linh chỉ cười khẽ. Cô nghiêng đầu nhìn anh, đợi một lời phủ nhận, hoặc ít nhất một câu trả lời. Nhưng Nam chỉ lạnh nhạt đáp:

– Đó là chuyện riêng.

Chuyện riêng. Không phải chuyện chung.

Linh nuốt xuống nỗi nghẹn, giữ nụ cười hoàn hảo cho đến cuối sự kiện.

Đêm đó, trên xe về, không khí im lìm đến ngột ngạt. Cuối cùng, Linh lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:

– Anh có từng nghĩ, im lặng… cũng là một cách làm tổn thương không?

Nam siết vô lăng, ánh mắt hướng thẳng về phía trước.

– Tôi không muốn cô ảo tưởng.

Linh bật cười, nụ cười đầy cay đắng:

– Tôi đâu dám. Ngay từ đầu, tôi đã chấp nhận mình chỉ là cái bóng.

Xe thắng gấp khi đèn đỏ. Câu nói ấy vang lên trong khoang xe, như một lưỡi dao lạnh lẽo. Nam quay sang nhìn cô, đôi mắt rối loạn.

– Linh…

– Đừng nói gì cả. – Cô ngắt lời, khẽ lắc đầu – Tôi chỉ sợ một ngày nào đó, chính anh cũng không phân biệt được đâu là bóng, đâu là người thật.

Cô mở cửa xe, bước xuống trước khi đèn xanh bật lên. Bóng lưng mảnh mai khuất dần, bỏ lại Nam một mình trong đêm tối.

Nam ngồi bất động, bàn tay run nhẹ. Anh tưởng rằng giữ khoảng cách sẽ tốt hơn cho cả hai, nhưng giờ đây, anh nhận ra mình đang đánh mất điều gì đó… một cách lặng lẽ.

Trong lòng anh vang lên một câu hỏi không lời đáp:

Vy… Nếu em còn sống, liệu anh có đủ can đảm để yêu thêm một lần nữa không?

Và sâu hơn nữa, một câu hỏi khác, anh không dám thừa nhận:

Phải chăng, người anh sợ mất… đã không còn là em?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×