người trong trà

Chương 11: Dưới mái hiên, trái tim gần nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều mùa thu, ánh nắng dịu dàng len qua tán lá bạch quả, chiếu lên Nguyệt Trà Quán những vệt sáng lung linh. Lạc Nhược đứng sau quầy, tay cầm chén trà vừa rót xong, lòng vẫn còn vương dư cảm giác ngọt ngào từ khoảnh khắc gần gũi với Thẩm Dực hôm qua. Hình bóng anh vẫn còn in sâu trong tâm trí cô – ánh mắt dịu dàng, nụ cười tinh nghịch, và nụ hôn nhẹ đầy ý tứ.

Tiếng chuông cửa vang lên, Nhược quay đầu và thấy Thẩm Dực bước vào, mặc áo dài lam nhạt, tay cầm chiếc túi trà mới. Anh tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng, nụ cười thoáng qua khiến trái tim cô nhảy loạn nhịp.

“Nhược, hôm nay trời đẹp quá, tôi muốn cùng cô pha trà… và tận hưởng chiều thu,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng đầy quan tâm.

“Dạ… được thôi, nhưng anh phải hứa không làm đổ trà nữa nhé,” Nhược đáp, nụ cười khẽ nở.

Thẩm Dực mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Dạ, tôi hứa.”

Họ cùng nhau ra sân sau quán, nơi đã chuẩn bị một chiếc bàn gỗ và hai ghế tre. Hương trà lan tỏa, hòa cùng mùi cỏ cây và ánh nắng ấm áp, tạo nên một không gian yên bình và lãng mạn.

Trong lúc pha trà, Thẩm Dực vụng về làm nước tràn ra mép ấm, Nhược vội vàng kéo tay anh lại gần để sửa chữa. Khoảnh khắc ấy, tay họ chạm nhau, tim nhảy loạn nhịp.

“Anh… gần quá rồi đó,” Nhược nói, giọng run run.

“Chỉ khi gần cô, tôi mới thấy yên tâm,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ẩn ý.

Họ vừa pha trà vừa trò chuyện, những khoảnh khắc vụng về nhưng đầy ngọt ngào khiến trái tim cả hai rung lên từng nhịp. Mỗi lần Thẩm Dực vô tình chạm vào tay Nhược, ánh mắt họ lại chạm nhau, tạo nên một mạch cảm xúc tinh tế, khó tả.

Khi ấm trà hoàn chỉnh, Thẩm Dực rót trà vào chén, ánh mắt dừng lại ở Nhược, dịu dàng:

“Cô… pha trà thật tuyệt. Ngọt ngào như ánh nắng mùa thu.”

Nhược đỏ mặt, cúi đầu: “Anh… lại nói linh tinh rồi.”

Thẩm Dực mỉm cười, cúi thấp, đặt tay Nhược lên tay anh:

“Tôi muốn cảm nhận cô, từng khoảnh khắc.”

Những cử chỉ thân mật khiến trái tim Nhược rung lên từng nhịp. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ tay anh, ánh mắt dịu dàng khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Buổi chiều trôi qua, ánh nắng dịu dàng, họ cùng nhau thử trò chơi “pha trà phối hợp”. Mỗi người pha một nửa ấm trà, rồi hợp nhất thành một ấm hoàn chỉnh. Thẩm Dực vụng về, nhưng Nhược hướng dẫn từng chi tiết, tay họ chạm nhau nhiều lần. Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng im lặng, tim nhảy loạn nhịp.

Khi ấm trà hoàn chỉnh, Thẩm Dực nhìn Nhược:

“Cô… chúng ta thật sự phối hợp tốt. Tôi cảm nhận được… cảm xúc của cô trong từng cử chỉ.”

Nhược đỏ mặt, giọng run run: “Anh… cũng pha rất tốt, nhưng… đừng nói lời ngọt ngào quá, tôi sẽ xấu hổ mất.”

Thẩm Dực mỉm cười, nghiêng người gần cô, đặt tay lên tay cô:

“Vậy tôi chỉ nói trong lòng thôi… để cô biết, tôi thích cảm giác gần cô.”

Ánh nắng chiều chiếu qua tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên bàn. Thẩm Dực kéo Nhược lại gần một chút, ánh mắt tràn đầy ý tứ:

“Nhược, tôi muốn nắm tay cô.”

Nhược đỏ mặt, tim nhảy loạn nhịp, nhưng vẫn khẽ gật đầu. Tay họ chạm nhau, ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, khiến cả hai cùng im lặng, thả hồn theo ánh nắng.

Thẩm Dực nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Nhược. Cô khẽ rụt mình, nhưng dần dần thả lỏng, cảm nhận nụ hôn dịu dàng, ấm áp và đầy tình cảm. Họ im lặng, thả hồn theo tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc trên lá bạch quả, cảm giác như cả thế giới chỉ còn hai người.

Buổi tối, khi quán trà vắng khách, Thẩm Dực kéo Nhược vào một góc kín đáo, nơi có chiếc ghế tre gần cửa sổ. Anh nghiêng người, ánh mắt dịu dàng:

“Nhược… tôi muốn hỏi cô… chúng ta có thể gần nhau hơn, không chỉ về trà mà còn về cảm xúc?”

Nhược đỏ mặt, trái tim nhảy loạn nhịp, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… tôi cũng muốn như vậy…”

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Dực đặt một nụ hôn mềm mại lên môi Nhược, lần này dài hơn, dịu dàng nhưng nồng nàn, khiến trái tim Nhược tan chảy. Cô dựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm và sự an toàn lan tỏa.

Họ ngồi im, thưởng trà, tay trong tay, ánh mắt dịu dàng trao nhau. Những khoảnh khắc này không chỉ là thân mật mà còn là sự hòa nhịp tâm hồn – tinh tế, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Thẩm Dực thì thầm vào tai Nhược:

“Nhược, tôi muốn cùng cô trải qua mọi khoảnh khắc, từ bình yên đến hạnh phúc… mãi mãi bên nhau.”

Nhược khẽ gật đầu, tim nhảy loạn nhịp: “Dạ… tôi cũng muốn.”

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, hòa cùng ánh nắng dịu dàng còn sót lại, tạo nên một không gian lãng mạn và riêng tư. Những cử chỉ thân mật, ánh mắt dịu dàng và nụ hôn đầu tiên dài khiến Nguyệt Trà Quán trở thành nơi lưu giữ những rung động sâu sắc, ngọt ngào và đầy xúc cảm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×