người trong trà

Chương 8: Khoảnh khắc gần gũi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng xuyên qua tán cây bạch quả, rọi xuống những chiếc bàn gỗ trong Nguyệt Trà Quán. Lạc Nhược đứng sau quầy, tay khéo léo sắp xếp những chén trà vừa rửa xong, lòng tràn đầy cảm giác háo hức. Hình bóng của Thẩm Dực hôm qua vẫn còn hiện hữu trong tâm trí cô – ánh mắt dịu dàng, nụ cười thoáng qua và những khoảnh khắc họ chạm tay nhau dưới ánh trăng.

Tiếng chuông cửa vang lên, Nhược quay đầu và thấy Thẩm Dực bước vào, tay cầm túi trà hoa nhài sen quý mà anh mang về từ hôm trước. Anh tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng và tinh nghịch:

“Nhược, hôm nay chúng ta sẽ thử một thứ mới. Tôi muốn cô chỉ tôi cách pha trà đặc biệt… và… cách để chúng ta cùng tận hưởng nó gần nhau hơn.”

Nhược đỏ mặt, tim đập nhanh. “Anh… lại nói linh tinh rồi,” cô đáp, cố trấn tĩnh.

“Không linh tinh đâu, tôi nói thật lòng,” anh nói, ánh mắt tràn đầy dịu dàng. “Tôi muốn học cách cảm nhận cô qua từng khoảnh khắc.”

Nhược gật đầu, dẫn anh ra khoảng sân phía sau quán, nơi đã chuẩn bị một chiếc bàn nhỏ, hai chiếc ghế gỗ, và một bộ trà đặc biệt. Gió nhẹ thổi, mang theo hương trà lan tỏa khắp không gian, tạo nên một buổi sáng yên bình và ấm áp.

Họ cùng nhau bắt đầu chuẩn bị trà. Thẩm Dực tỏ ra nghiêm túc hơn hẳn, nhưng vẫn vụng về ở một vài chi tiết, khiến Nhược phải giúp đỡ. Khi anh cầm ấm trà, tay run nhẹ, Nhược không kịp né, nên hai bàn tay chạm nhau. Cả hai cùng im lặng, tim nhịp loạn nhịp.

“Anh… gần quá rồi đó,” Nhược nói, giọng run run.

“Chỉ khi gần cô, tôi mới thấy yên tâm,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng.

Trong suốt buổi sáng, họ vừa pha trà vừa trò chuyện. Những khoảnh khắc vụng về – nước đổ ra mép ấm, chén trà rơi lệch, hay hai tay vô tình chạm nhau – đều khiến họ cười khẽ, ánh mắt trao nhau đầy ý tứ.

Khi ấm trà hoàn chỉnh, Thẩm Dực nhấc chén trà lên, hít thật sâu, nhắm mắt tận hưởng. Hương trà lan tỏa, hòa với mùi gỗ và ánh nắng xuyên qua lá, khiến cả hai cảm thấy bình yên lạ thường.

“Cô… pha trà thật tuyệt. Ngọt ngào như ánh nắng mùa thu,” anh nói, giọng trầm trầm.

Nhược đỏ mặt, cúi đầu: “Anh… lại nói linh tinh rồi.”

Sau khi thưởng trà, Thẩm Dực bỗng nghiêm túc:

“Nhược, tôi muốn hỏi cô một điều… Liệu… chúng ta có thể gần nhau hơn không? Không chỉ về trà, mà còn là… chia sẻ mọi khoảnh khắc bên nhau?”

Nhược tim nhảy loạn nhịp, ánh mắt lóe lên sự ngượng ngùng nhưng cũng đầy niềm vui. “Dạ… tôi cũng muốn…”

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Dực tiến gần, đặt tay lên tay Nhược, ánh mắt dịu dàng. “Tôi thích cảm giác này… gần cô, cảm nhận cô trong từng khoảnh khắc.”

Những cử chỉ vụng về nhưng ngọt ngào khiến trái tim Nhược nhảy loạn nhịp. Cô nhìn anh, mắt lấp lánh, cảm giác an toàn lan tỏa khắp người. Họ cùng nhau hoàn thành ấm trà cuối cùng, nhưng không khí xung quanh đã thay đổi – từ yên bình sang một sự thân mật tinh tế, đầy rung động.

Buổi trưa, ánh nắng xiên qua tán cây, tạo thành những vệt sáng lung linh trên bàn. Thẩm Dực bỗng đề nghị một trò chơi:

“Nhược, hôm nay chúng ta thử ‘trò chơi phối hợp’. Mỗi người pha một nửa ấm trà, rồi hợp nhất thành một ấm hoàn chỉnh. Tôi muốn thử cảm nhận sự phối hợp với cô.”

Nhược nhíu mày, nhưng ánh mắt sáng lên niềm thích thú: “Trò này nghe hay đấy. Nhưng anh phải theo nhịp của tôi, không được vội vàng.”

Cả buổi trưa, họ vừa pha trà vừa phối hợp với nhau. Những lần Thẩm Dực vụng về, Nhược đều kịp thời sửa chữa. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau khi cùng rót nước khiến cả hai im lặng, tim đập nhanh.

Khi ấm trà hoàn chỉnh, Thẩm Dực nhìn Nhược, ánh mắt dịu dàng:

“Cô… chúng ta thật sự phối hợp tốt. Tôi cảm nhận được… cảm xúc của cô trong từng cử chỉ.”

Nhược đỏ mặt, giọng run run: “Anh… cũng pha rất tốt, nhưng… đừng nói lời ngọt ngào quá, tôi sẽ xấu hổ mất.”

Thẩm Dực mỉm cười, cúi thấp, đặt tay lên tay Nhược:

“Vậy tôi chỉ nói trong lòng thôi… để cô biết, tôi thích cảm giác gần cô.”

Buổi chiều, khi quán trà vắng khách, họ cùng nhau ra sân sau thưởng trà dưới ánh nắng dịu dàng. Thẩm Dực bất ngờ đưa tay che nhẹ nắng cho Nhược, ánh mắt tràn đầy ý tứ. Nhược đỏ mặt, ánh mắt nhìn anh, trái tim rung lên từng nhịp.

“Anh… sao lại tinh tế thế này?” cô hỏi, giọng run run nhưng vui vẻ.

“Vì cô xứng đáng được chăm sóc,” anh đáp, nụ cười dịu dàng.

Khoảnh khắc ấy, Nhược cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ bàn tay anh. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, và lần đầu tiên, cô cảm thấy một cảm giác an toàn tuyệt đối – gần anh, mọi lo lắng đều tan biến.

Buổi tối, ánh trăng treo cao, chiếu xuống quán trà. Họ cùng nhau thưởng trà dưới ánh trăng, chia sẻ những câu chuyện nhỏ, tiếng cười và ánh mắt dịu dàng. Những khoảnh khắc vụng về nhưng ngọt ngào đã biến Nguyệt Trà Quán thành nơi lưu giữ những rung động đầu tiên – tinh tế, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Khi Thẩm Dực rời đi, Nhược đứng lặng nhìn bóng dáng anh khuất dần, tim nhảy loạn nhịp. Cô biết rằng, từ hôm nay, mối quan hệ giữa họ sẽ tiến thêm một bước mới – gần gũi hơn, ngọt ngào hơn, và đầy hứa hẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×