Win nhìn Minh Lâm một lúc, đứng dậy tiến lại gần hỏi.
" Cậu ổn không? "
Minh Lâm lau nhẹ nước mắt còn ướt gật nhẹ đầu nói.
" Không sao. "
Win cười không nói gì, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, anh vào nhà của Minh Lâm cũng gần một tiếng rồi đi, chắc bên ngoài cũng đứng rất mỏi chân, Win cũng không chần chừ liền sang chỗ chứa đĩa CD, anh nhanh chóng nhét đĩa nhãn 18+ vào mở.
Rất nhanh tiếng rên rỉ trên màn hình ti vi liền vang lên.
Minh Lâm đang ăn cháo liền phun ra, anh nhíu mày nhìn về hướng ngoài phòng khách, mày nhíu chặt lạnh giọng hô.
" Cậu đang mở cái quái gì vậy? Muốn xem phải bật nhỏ một chút. " xem sex cũng chẳng có gì to tác nhưng có cần có cả hàng xóm láng giềng biết không?
Win cười cười mà không nói, trong lòng không khỏi bĩu môi oán trách.
\' Còn không phải tính kế dụ dỗ trai giúp cậu, muốn biết tên đàn ông đó có yêu mình hay không rất đơn giản, việc đầu tiên là thử. Có chuyện này cậu cũng ngu dốt, chính tôi sẽ làm giúp. \'
Chính là trong lòng Win nói nhưng anh không nói cho Minh Lâm nghe được, vì anh biết, anh mà nói Minh Lâm ngượng ngùng sẽ không đồng ý.
- --
Phỉ Vô Dư hai tay nắm chặt thành nắm đấm đến trắng bệch, anh đứng hơn nửa tiếng mà không phát hiện hay nghe ngóng được bất cứ chuyện gì, cảm giác khó chịu cùng tức giận ngày một nhiều hơn.
Hít một hơi sâu, Phỉ Vô Dư chuẩn bị xoay người trở về nhà thì cũng cứng đờ cả thân mình.
Anh vừa nghe thấy tiếng gì đây... còn nghĩ chính mình nghe nhầm, bước chân vừa xoay liền nghe.
" Ưm... ư... sâu một chút... "
" Ư... nhanh... nhanh... "
" Ưm... ưm... "
" Thật thích..."
Phỉ Vô Dư mím chặt môi, hai mắt đỏ ngầu lửa giận, anh không còn sót lại một tia lý trí nào để suy nghĩ nữa.
Phỉ Vô Dư nắm chặt nắm tay đập mạnh vào cửa rống to.
" Minh Lâm, cậu ra đây cho tôi. "
" Minh Lâm... "
" Minh Lâm... "
Win vội vàng tắt tivi để không phát ra thanh âm rên rỉ khiến người khô nóng kia nữa, anh nhìn về hướng Minh Lâm.
Minh Lâm nói Win vài ba câu rồi thôi, chính là lúc này cũng giật mình kinh ngạc.
Phỉ Vô Dư ở bên ngoài cánh cửa, đập đến tay đỏ lên, liền không còn nghe thấy tiếng rên rỉ bên trong, tay anh càng đập mạnh vào cửa rống.
" Minh Lâm, cậu còn không mở cửa thì đừng trách tôi. "
Minh Lâm đang đứng trong bếp cứng đờ cả thân thể, bên ngoài là Phỉ Vô Dư, tuy trong lòng rất vui vì nghe thấy giọng của Phỉ Vô Dư, nhưng anh lại không có can đảm mở cửa để đối diện với anh ta, anh sợ, chính mình lại một lần nữa tự tìm đau thương.
Phỉ Vô Dư hai mắt như lóe ra ánh lửa lại hô.
" Minh Lâm. " anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên của Minh Lâm.
Win nhìn Minh Lâm như vậy khẽ lắc nhẹ đầu, nói.
" Đi ra mở cửa đi. "
" Nhưng... " Minh Lâm do dự.
Win lại nói.
" Thà cậu mở cánh cửa đó ra đối mặt với tất cả mọi thứ dù đấy là đau thương thì vẫn tốt hơn là đứng một góc nhìn phía ngoài kia mà không biết nên bước tiếp hay dừng lại. "
Minh Lâm hiểu, chứ sao không hiểu, chỉ là anh sợ... sợ cái ánh mắt giết người đấy của Phỉ Vô Dư, sợ sự lạnh nhạt vô tình đấy của Phỉ Vô Dư, nghĩ đến đây, Minh Lâm lại do dự, hy vọng một thứ không rõ đôi khi tốt hơn nhìn thấy sự thật, nhưng anh biết anh không thể lựa chọn như vậy.
Mọi thứ nên kết thúc thật rồi.
Minh Lâm nghĩ như vậy, anh hít một hơi sâu bước chân nặng nề ra mở cửa.
Phỉ Vô Dư nhìn Minh Lâm, một câu cũng không nói mà đi thẳng vào trong nhà.
Anh không do dự mà giơ nắm đấm lên đấm mạnh vào mặt Win rống.
" Mày là tên chết tiệt. "
Win bị đánh cũng đứng yên bất động, tay anh giơ lên lau nhẹ khóe miệng đã rớm máu, trong lòng đắng cay, cách này... anh từng dùng với người đó... nhưng kết quả... người đó không những không để ý, tức giận còn cười nói chúc mừng...
Minh Lâm thấy, hai mắt trừng to vội vàng bước đến ngăn khi thấy Phỉ Vô Dư đang định đánh Win tiếp.
" Anh đang nổi điên cái gì vậy? " Minh Lâm nhìn Phỉ Vô Dư quát lên.
Cho dù Win và anh mới quen biết, nhưng anh biết Win không phải người xấu, huống chi... trong chuyện tình cảm, cả hai rất giống nhau.
Phỉ Vô Dư thấy Minh Lâm đứng ra che chở cho Win, anh càng tức giận hô.
" Em còn nói? Em và thằng đó ở trong này đã làm cái gì với nhau rồi? " tiếng rên rỉ lớn như vậy, không muốn để ai biết cũng khó.
Minh Lâm nhíu mày khó hiểu, Win nhìn Phỉ Vô Dư như vậy, không nhịn được bật cười.
" Hahaha...
" Hahaha... hai người thật buồn cười mà. " Win nhìn Phỉ Vô Dư không phá ra cười to lên không dứt.
Mặc dù trái tim anh đau thắt lại khi thấy hình ảnh của Minh Lâm và Phỉ Vô Dư trước mặt này giống như bản thân của trước kia, chỉ khác nhau ở chỗ Minh Lâm không phải không có hy vọng.
Win cười đủ nhìn về Minh Lâm nói.
" Tôi về trước! " nói xong anh đi ra khỏi nhà.
Trong đây không còn chỗ chứa anh nữa.
Minh Lâm còn chưa kịp nói gì liền thấy Win rời đi, Phỉ Vô Dư còn đang định giữ Win lại thì Minh Lâm nhíu chặt mày nói.
" Anh có thôi đi không? "
Phỉ Vô Dư mím chặt môi, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Khi căn nhà trở nên yên ắng, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, Minh Lâm nhìn Phỉ VÔ Dư khó hiểu, Phỉ Vô Dư lại nhìn về hướng Minh Lâm hai người nhìn nhau một lúc lâu không ai mở miệng nói chuyện.
[ Truyện chỉ được đăng duy nhất tại medoctruyenchu.net. Ủng hộ tác giả, hãy ghé sang web chính đọc. Những web có chứa nội dung truyện hoàn toàn chưa có được sự đồng ý của tác giả mà Re-Up. ]
Minh Lâm khó chịu nhìn về Phỉ Vô Dư nói.
" Nếu không có chuyện gì thì mời anh đi cho. "
Phỉ Vô Dư hai mắt trừng to nhìn về Minh Lâm hỏi.
" Em đuổi tôi? "
" Em... Phỉ Vô Dư, chúng ta chẳng kém tuổi nhau đến nỗi phải xưng hô như thế đâu. " Minh Lâm nói.
Phỉ Vô Dư nhìn Minh Lâm.
" Thì sao? Nhỏ hơn hay lớn hơn thì em cũng vẫn là em tôi. "
" Anh thật biết diễn hài. " Minh Lâm lạnh lùng nói.
Tuy vậy, nhưng tim anh đau thắt lại từng cơn, chính anh biết rõ... chuyện gì cũng vậy, phải từ bỏ đi những thứ mình không muốn từ bỏ, chỉ có như vậy, mới có thể không chịu thêm bất kì tổn thương nào thêm nữa.
Phỉ Vô Dư nhìn Minh Lâm, anh tức giận hô lên.
" Là tôi đến đây phá vỡ chuyện tốt của em và tên đó nên em mới đuổi tôi? Haha... Minh Lâm, em lại là người như vậy sao? "
" Chỉ cần là đàn ông có thể làm em sung sướng, thì bất kì ai em cũng chịu chứ gì? "
Phỉ Vô Dư bước về phía Minh Lâm, hai mắt anh đỏ ngầu lửa giận.
Minh Lâm lùi vội về sau.
" Anh... anh đừng có lại gần... tôi đánh anh đó... "
" Đánh... Minh Lâm, em đành lòng đánh tôi sao? "
Phỉ Vô Dư giữ chặt cánh tay của Minh Lâm, ép Minh Lâm sát tường dò hỏi.
Da đầu Minh Lâm run lên, không hiểu sao anh lại cảm thấy sợ hãi đến không thể nói gì.
Phỉ Vô Dư cười một tiếng, có lẽ do sự tức giận làm mờ lý trí của anh, anh hung hăng hôn lấy hôn để môi của Minh Lâm, tay anh dùng sức, giữ chặt lấy tay Minh Lâm, cho dù Minh Lâm có muốn chống cự thì lúc này đây đều vô dụng.
Nụ hôn ngày một cuồng nhiệt, Minh Lâm bị hôn đến thở không thông, hai mắt anh đỏ ửng lên, vừa được Phỉ Vô Dư buông môi anh liền ra sức thở, chỉ là còn chưa thở đủ lại bị hôn, hai tay lại bị giữ chặt.
Tiếng chùn chụt trong phòng vang lên không ngừng nghỉ, thật lâu sau căn nhà yên ắng lại vang lên tiếng rên rỉ của hai người đàn ông...
- ---------
Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm đến nông trại, trên đường lái xe đến Tư Noãn Noãn ngủ gà ngủ gật cho đến khi đi hết một quãng đường dài đến nông trại hoa của Lê Bá Sâm.
Vì Lê Bá Sâm đã gọi cho người bên nông trại biết, hôm nay anh sẽ đến, cũng vì thế vừa đến nơi liền có chỗ nghỉ ngơi.
Lê Bá Sâm nhìn người ngồi ghế phó lái, ánh mắt anh tràn ngập ôn nhu mà nhìn Tư Noãn Noãn, tay anh giơ lên khẽ chạm vào khuôn mặt cô, môi nhếch lên lẩm bẩm.
" Thật không biết làm sao với vợ. " cứ ngủ một cách yên ổn như vậy, nói sao anh lại không muốn phạm tội đây.
Tư Noãn Noãn cảm thấy ngứa ngứa, mày cô hơi hơi nhíu lại, mí mắt cũng giật giật, mắt dần dần mở ra nhìn về hướng bàn tay đang không an phận đó.
" Vợ tỉnh? Có mệt không? " Lê Bá Sâm thu tay về, anh ngồi ngay ngắn lại, đưa tay ra gỡ dây an toàn cho cô, nhẹ giọng hỏi.
Tư Noãn Noãn gật gật đầu nói.
" Chắc do ngủ chưa đủ nên hơi mệt. " tuy rằng lúc đêm kịch liệt quá cũng là một trong những nguyên do gây mệt nhưng Tư Noãn Noãn biết lúc này cô không phải mệt vì chuyện lúc tối qua.
Lê Bá Sâm đau lòng, đưa tay ra sau lưng cô vuốt ve nhe nhẹ.
Tư Noãn Noãn ngồi cho tỉnh ngủ một lúc mới hỏi.
" Đến rồi sao? "
" Ừ! " Lê Bá Sâm chăm chú nhìn Tư Noãn Noãn nói.
Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu nhìn ra ngoài thì thấy xung quanh thật nhiều hoa.