Người Vợ Nô Lệ

Chương 42: Người Vợ Nô Lệ


trước sau

" Chết tiệt! Chết tiệt!!! " Huỳnh Tố My đập vỡ bình hoa đấy, hai mắt đỏ ngầu lửa giận.
Lê Bá Sâm, anh nhất định sẽ bị tôi đạp dưới chân, sỉ nhục ngàn vạn lần.
Anh là cái thá gì mà dám để tôi ở trong khác sạn rách nát này chứ!?
Huỳnh Tô My nghiến răng nghiến lợi đến sắp hỏng cả hai hàm.
Tính ra cô còn rất là giữ được bình tĩnh vì không gây tiếng động quá lớn.
Thật sự mà nói, nếu như Huỳnh Tô My vẫn như lúc ở nhà, nổi điên lên là đập phá mọi thứ trong tầm mắt, thì rất nhanh sẽ bị Phỉ Vô Dư nghe được, chính là cô ngoan ngoãn chỉ đập duy nhất một chiếc bình hoa rồi lẩm bẩm chửi rủa.
Cho dù có tự cao tự đại, hay bản thân cô có tự tin ra sao thì hiện tại cô ta đều rất là cẩn thận dè dặt, vì ba cô có nói rất rõ, Lê Bá Sâm cho dù có điên cuồng yêu cô ra sao thì hiện tại anh ta đều có vợ danh chính ngôn thuận, nên nếu như cô không cẩn thận liền bị con tiện nhân kia đá ngay.
Trước tiên vẫn phải nắm thật chặt trái tim của Lê Bá Sâm, sau đó cô đường đường chính chính vào Lê Gia ở, do một tay Lê Bá Sâm đưa cô vào chứ không phải do cô yêu cầu.
Chỉ có như vậy thì con tiện nhân kia có muốn đuổi cũng không thể đuổi.
Huỳnh Tố My trong lòng tính toán một hồi, sau đó nhanh chóng lấy quần áo trong vali ra móc vào trong tủ.
Trước khi Lê Bá Sâm đến đây, cô vẫn muốn để Lê Bá Sâm thấy cô là một người hiểu chuyện.
- ------
Tập đoàn Lê Thị.
Lê Bá Sâm đang cúi đầu đọc văn kiện, sau đó lại hạ xuống chữ ký của anh vào thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
" Cốc Cốc Cốc. "
Lê Bá Sâm lạnh giọng nói.
" Vào đi. "
Phỉ Vô Dư rất nhanh bước vào, anh đóng lại cánh cửa xong mới đi đến đứng đối diện bàn làm việc của Lê Bá Sâm gọi.
" Boss. "
" Đã xong việc? "
Lê Bá Sâm không nhìn Phỉ Vô Dư mà anh vẫn cúi đầu đọc văn kiện trên tay nói.
Phỉ Vô Dư " Vâng " một tiếng mới nói.
" Boss... thật ra tôi có chuyện muốn nói với Boss. "
" Nói. "
" Tôi nghĩ Boss nên điều tra cũng như tìm hiểu về Huỳnh tiểu thư nhiều hơn! " Phỉ Vô Dư không nhanh không chậm nói.
Lê Bá Sâm vừa nghe đến Phỉ Vô Dư nhắc đến " Huỳnh Tố My " anh liền buông công việc xuống, nhướng mày nhìn Phỉ Vô Dư chờ anh nói tiếp.
Phỉ Vô Dư không sợ hãi khẽ nói.
" Tôi có cảm giác như là Huỳnh tiểu thư đang tính toán chuyện gì đó, nói chính xác cô ấy vốn dĩ là đang tính toán. " dừng một chút, anh lại đem chuyện bản thân thấy ở sân bay nói ra.
Lê Bá Sâm nhất thời nhíu mày trầm mặc, một lúc lâu mới nói.
" Chắc do cậu có thành kiến với cô ấy thôi. " như muốn giải thích ánh mắt thay đổi liên tục của Huỳnh Tố My, Lê Bá Sâm lại nói.


" Cũng có thể khi ấy cô ấy vui mừng vì nhìn thấy cậu đến đón. "
Phỉ Vô Dư nhíu mày nói.
" Boss... " chính là anh vừa gọi một tiếng, Lê Bá Sâm nhíu mày nhìn chằm chằm Phỉ Vô Dư lạnh giọng nói.
" Vô Dư, chúng ta là bạn bè, chứ không phải người dưng! Tôi không muốn cậu nghĩ xấu về Tố My. " một câu của Lê Bá Sâm đủ khẳng định tình cảm của anh dành cho Huỳnh Tố My sâu đậm đến ra sao, cho dù có ai nói gì thì anh nhất định sẽ không tin.
Phỉ Vô Dư cứng đờ người kinh ngạc, anh cười khổ một cái mới nói.
" Không lẽ Boss muốn giữ Huỳnh tiểu thư bên cạnh! "
Lê Bá Sâm gật đầu một cái.
Phỉ Vô Dư thật sự không kiềm nén được phẫn nộ gầm một tiếng.
" Boss! Anh không nghĩ cho Mợ sao? "
Cho dù anh biết rõ Lê Bá Sâm đã quyết định như vậy, nhưng ít ra nhìn thấy hôm nay Lê Bá Sâm không đưa Huỳnh Tố My về nhà, anh vẫn hy vọng... chính là hiện tại... xem ra hoàn toàn không có một chút gì hy vọng được rồi.
Lê Bá Sâm khó chịu nói.
" Cậu quan tâm đến Tư Noãn Noãn hơi quá rồi đấy! "
" Nhưng... "
" Vô Dư, cô ta chỉ là loại gái lẳng lơ, cô ta chỉ giả vờ thanh cao thôi! Cậu đừng nghĩ gì nhiều! Cậu thấy đó, nếu như không phải do cô ta giả vờ giả vịt trước mặt mẹ tôi thì nhất định chúng tôi đã nhanh chóng ly hôn, nhưng rõ ràng cô ta không đơn thuần như vậy! Luôn kiếm cách để bước vào nhà họ Lê, bây giờ phải mang thai con của Lê Gia cô ta mới có thể rời đi. " dừng một chút, giọng Lê Bá Sâm càng trào phúng khinh bỉ nói.
" Biết đâu... sinh xong đứa bé cô ta lại diện cớ gì đó ở lại. Một đứa con gái tâm cơ đến như vậy! Cậu không nên để ý! Nếu như cậu thật sự thích loại người như cô ta, tôi có thể giúp cậu kiếm vài người, còn chắc da chắc thịt hơn cô ta gấp trăm ngàn lần. "

Phỉ Vô Dư hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm, anh thật sự không nghe nhầm, Lê Bá Sâm chán ghét Tư Noãn Noãn nhiều như vậy...
" Boss! Tôi lấy tư cách một người bạn nói cho anh biết " Thời gian sẽ không quay lại, cho dù có muốn quay về bù đắp thì cũng không thể. " nói xong, anh xoay người ra khỏi phòng.
Anh biết, anh không nên có cảm xúc khác với Tư Noãn Noãn, nhưng... anh thật sự không nhịn được, không nhịn được khi nhìn thấy thân hình gầy gò đấy cố gắng bước đi, không nhịn được nhìn thấy ánh mắt đau khổ đấy và càng không nhịn được thấy cô ấy âm thầm khóc...
Anh biết, anh không nên có cảm xúc khác với Tư Noãn Noãn, nhưng... anh thật sự không nhịn được, không nhịn được khi nhìn thấy thân hình gầy gò đấy cố gắng bước đi, không nhịn được nhìn thấy ánh mắt đau khổ đấy và càng không nhịn được thấy cô ấy âm thầm khóc...
Tuy rằng Phỉ Vô Dư không thường xuyên gặp Tư Noãn Noãn nhưng ít nhiều gì anh cũng gặp, và mỗi lần gặp anh đều thấy được ánh mắt tràn ngập đau khổ ấy của cô ấy.
Anh thật muốn giúp Tư Noãn Noãn, muốn để cô thoát khỏi nơi đang trói buộc cô, khiến một cô gái lạnh tĩnh vốn luôn giả vờ yếu ớt trong gia đình, bị người nhà chà đạp ghét bỏ nhưng khi ra khỏi nhà, cô như một đóa hoa nở rộ chính là... anh nào đâu biết... cô bước vào Lê Gia, đóa hoa đó ngày một khô héo, sự lạnh tĩnh mạnh mẽ ấy cũng bị khống chế bởi Lê Bá Sâm, khiến cô muốn cười muốn đi hay đứng đều không thể.
Phỉ Vô Dư vừa ra khỏi phòng vừa nhớ về ánh mắt ôn nhu của Lê Bá Sâm khi nhìn vào bức ảnh của Huỳnh Tố My đó, môi anh cười tự giễu, biết khi nào Lê Bá Sâm mới có thể nhìn Tư Noãn Noãn như vậy... chỉ cần một chút ôn nhu mà anh dành cho Huỳnh Tố My cũng đủ làm Tư Noãn Noãn sống tốt hơn... chính là không...
Boss... anh thật sự sẽ phải hối hận... vì tôi... tuyệt đối không để Tư Noãn Noãn chịu ủy khuất lâu nữa đâu.
Phỉ Vô Dư đã nói cho Lê Bá Sâm biết, anh cũng cho Lê Bá Sâm thời gian để nhìn rõ mọi chuyện để còn kịp quay đầu, nếu không... một ngày nào đó... anh sẽ lấy tư cách một người thân mà bảo vệ Tư Noãn Noãn.
- ------
Trong phòng làm việc, hai tay Lê Bá Sâm nắm chặt lại nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt kia, chính anh không nhịn được mà tức giận.
Phỉ Vô Dư... Phỉ Vô Dư là trợ lý, thư ký của anh, chính là cậu ta cũng là bạn của anh, vậy mà vì một đứa con gái lại có thể nói anh như vậy!
Tại sao?
Một tiện nhân tham tiền như Tư Noãn Noãn lại được nhiều người thương xót còn Huỳnh Tố My thì không?
Lê Bá Sâm không kiềm chế được lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn đập mạnh vào góc, hai mắt anh đỏ ngầu lửa giận.

Tư Noãn Noãn... Tư Noãn Noãn, rốt cuộc cô đã bỏ bùa mê thuốc lúa gì họ mà khiến họ hết lần này đến lần khác đối nghịch tôi.
- -------
Khách Sạn GI.
Phòng VIP.
Huỳnh Tố My vẫn không tẩy trang mà giữ nguyên bộ dáng tái nhợt yếu ớt của bản thân nằm trên chiếc giường rộng kia kết nối video với Thiển Hạ Lâm.
Rất nhanh trên màn hình điện thoại liền xuất hiện một thân tây trang đen nhánh, gương mặt người đàn ông khốc soái, mày lại nhíu chặt nhìn chằm chằm màn hình, môi mấp máy mấy lần nhưng không nói chuyện.
Huỳnh Tố My nhìn người trên màn hình, trái tim cô khẽ thắt lại khi nhận ra cả hai đang rất là xa nhau.
Huỳnh Tố My không nhanh không chậm nói.
" Chào buổi sáng chồng yêu. "
" Bây giờ đã tối. " Người đàn ông nhìn như không nhìn Huỳnh Tố My lạnh giọng nói.
Huỳnh Tố My bĩu môi nũng nịu nói.
" Thiển Thiếu nhớ em sao? " thấy đối phương không trả lời, Huỳnh Tố My lại nói.
" Em cũng thật nhớ Thiển Thiếu, nhớ luôn thứ luôn cấm sâu trong cơ thể của em. "
Thiển Hạ Lâm nhìn Huỳnh Tố My một lúc, bản thân tuy khó chịu nhưng vẫn hỏi.
" Đang ở đâu? "

Việc đem người phụ nữ của mình cho người đàn ông khác, chính anh cũng không thể không khó chịu, mặc dù không động chạm gì nhau nhưng nếu như không có gì sai thì rất nhanh sẽ phải gọi thành một xưng hô khác.
Huỳnh Tố My bĩu môi khó chịu nói.
" Khách sạn. Lê Bá Sâm đúng thật là quá đáng, để em ở trong khách sạn chứ không phải Lê Gia. "
Thiển Hạ Lâm nhíu mày, cười khẩy một cái nói.
" Em đừng quên, em chỉ là tiểu tam, Lê Tổng đã có vợ. "
" Vợ... " Huỳnh Tố My thu lại tia sủng nịch trong đôi mắt thay vào tia rét lạnh gầm một tiếng mới nói tiếp.
" Vợ thì làm được gì em? Chỉ cần em chiếm được trái tim của Lê Bá Sâm thì có cái gì mà không thể làm, vợ thì tính là gì chứ anh yêu! "
Thiển Hạ Lâm nhìn Huỳnh Tố My một lúc, anh khẽ nghiêm túc.
" Em có thể về ngay, rồi chúng ta kết hôn, Lê Gia, Lê Thị cũng không nhiều tiền hơn hai tập đoàn chúng ta...: Thiển Hạ Lâm còn chưa nói xong.
Huỳnh Tố My cắt ngang nói.
" Hạ Lâm! Những gì là Lê Bá Sâm có nhất định phải thuộc về em, em sẽ không làm gì vượt quá giới hạn, nhưng em tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai lấy tài sản hay số tiền đó. "
Thứ đồ cô bỏ đi, cô nào nhặt lại xài, chính là cho dù thứ đó có người khác cần cô cũng không cho, huống chi hiện tại đồ đó lại có giá trị a.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!