" Sâm Sâm... "
Lê Bá Sâm đi đến, xoa nhẹ đầu Huỳnh Tố My, anh ngồi xuống mới nhẹ giọng hỏi.
" Đêm qua có ngủ được không? "
Huỳnh Tố My cắn nhẹ môi một cái lắc nhẹ đầu, cô cúi xuống bày ra bộ dạng đáng thương nói.
" Đêm qua em mơ thấy ác mộng, mơ thấy có người cứ rượt đuổi em, còn bóp chặt cổ em không cho em thở. "
Dừng một chút, mày cô nhíu lại mới ngẩng đầu nhìn Lê Bá Sâm, giọng mềm nhẹ nói tiếp.
" Sau đó, em thấy anh ở trong mơ đến ôm chặt em vào lòng đuổi người đó đi. "
" Chỉ như vậy? " Lê Bá Sâm nhìn Huỳnh Tố My hỏi.
Huỳnh Tố My gật đầu một cái, môi bĩu ra.
Lê Bá Sâm trong mắt xẹt qua tia gì đó không nhìn ra được, nhìn Huỳnh Tố My cười không nói gì, anh gọi những món cô thích để cô ăn, sau đó tính tiền rời đi.
Huỳnh Tố My nhìn Lê Bá Sâm muốn rời đi, hai mắt cô đỏ lên hỏi.
" Anh sẽ đến đây thăm em nữa không? "
Lê Bá Sâm gật đầu một cái nói.
" Đương nhiên. "
Huỳnh Tố My khẽ cười, không giữ anh lại nữa. Khi Lê Bá Sâm rời khỏi không được bao lâu, ánh mắt nũng nịu ôn nhu dịu nhẹ của cô không còn nữa, thay vào đó là tia âm độc tính toán.
Lê Bá Sâm vừa bước ra khỏi khách sạn, anh vào xe ngồi, ánh mắt sủng nịch kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tia khó chịu cùng với chán ghét ngày càng nồng đậm, nhu nhu thái dương, Lê Bá Sâm không chần chừ nói.
" Điều tra lại toàn bộ về Huỳnh Tố My. " anh thật sự không muốn tin vào Phỉ Vô Dư nói, nhưng... cho dù có cố lừa chính mình ra sao, ánh mắt của Huỳnh Tố My luôn không thay đổi, từ dịu ngoan thành vui mừng, từ đau buồn thành khinh bỉ... mọi thứ nhỏ nhặt đó làm sao qua được mắt anh. Anh cứ có cảm giác cô đang xem anh như đồ chơi... một món đồ chơi có giá trị liên thành chăng?
Lê Bá Sâm cúi đầu, nhớ về hình ảnh Huỳnh Tố My lúc nhỏ kia, môi không tự chủ giương lên.
Đã từng rất dễ thương như thế, đã từng làm anh yêu đến hận, đau đến sợ... cứ nghĩ khi có được thứ mình luôn mong ước từ đó đến giờ sẽ rất hạnh phúc rất vui mừng... thì ra không phải... bởi vì tim anh... thật sự không hề có hình bóng gì của Huỳnh Tố My nữa mà là một người khác... một người mà anh muốn yêu cũng muốn ghét...
Lê Bá Sâm thu lại suy nghĩ của anh mới nói tiếp.
" Lần này cho người khác điều tra đi, đừng để mấy người kia nữa! Lê Gia không nuôi không công các cậu! Người nào không trung thành thì tự các cậu xử lý, thông tin lần trước là giả, lần này tôi mong sẽ là thật. "
" Rõ. " Người đang cầm tay lái nghe thanh âm cảnh cáo nhẹ nhàng của Lê Bá Sâm trong lòng anh không khỏi run lên.
LN có người phản bội sao? càng nghĩ mày người lái xe càng nhíu lại trong ánh mắt có chứa nhiều phần hận ý hơn là tò mò.
Lê Bá Sâm nhìn theo kính chiếu hậu thấy ánh mắt của người đang cầm lái, môi anh câu lên có ý vị sâu xa.
Chuyện lần này, anh không cần tự mình ra tay... vì chắc chắn cậu ta sẽ ra tay.
- -----
Lê Thị.
Phỉ Vô Dư ngồi trong bàn làm việc của anh, chăm chú sắp xếp những tờ báo cáo cần được Lê Bá Sâm ký, trong ánh mắt anh vẫn còn ẩn hiện lửa giận ngày hôm qua, chính là hiện tại Lê Bá Sâm vẫn chưa làm gì quá phận, anh cũng không thể làm gì quá đáng.
Lê Bá Sâm bước vào nhìn như không nhìn Phỉ Vô Dư lạnh giọng nói.
" Vào trong. "
Phỉ Vô Dư nhanh chóng đi vào sau Lê Bá Sâm, Lê Bá Sâm ngồi xuống sofa nhìn Phỉ Vô Dư một lúc khẽ nói.
" Tôi muốn cậu làm cho tôi một việc! "
" Boss cứ phân phó. "
" Bảo vệ thật tốt Tư Noãn Noãn. "
" A!!! " Phỉ Vô Dư kinh ngạc, Lê Bá Sâm lại nói.
" Nếu không sai, cô ấy đang mang thai. "
" Sao??? "
" Cậu biết đó! Lê Gia không đơn giản, nếu việc Tư Noãn Noãn có cháu nối dõi truyền ra nhất định làm nhiều người động thụ, khi đó cô ấy sẽ rất nguy hiểm. "
" Boss... "
" Tôi không yêu cô ấy, chán ghét cô ấy, thích thú khi hành hạ cô ấy nhưng... " môi Lê Bá Sâm cười khổ nói.
" Đêm qua, tôi nhận ra một điều... thứ tôi chán ghét... thích thú... lại khiến tôi thật sự yêu! "
Lời của Lê Bá Sâm vừa dứt, Phỉ Vô Dư hai mắt trừng to ra... Chuyện gì đang xảy ra thế này!!!
Lời của Lê Bá Sâm vừa dứt, Phỉ Vô Dư hai mắt trừng to ra... Chuyện gì đang xảy ra thế này!!!
Lê Bá Sâm nhìn Phỉ Vô Dư, môi khẽ nhếch lên không nói gì.
Chính anh còn không rõ cảm xúc chính mình, anh vẫn luôn nói... giống như hiện tại, anh vẫn luôn nói anh còn tình cảm với Huỳnh Tố My muốn che chở cho cô.
Nói ra những câu khiến Tư Noãn Noãn tổn thương, khiến cô cách xa anh ra để anh không cần nhìn đến cô nữa... chính là khi nhìn thấy trong ánh mắt cô hoàn toàn không còn anh nữa... trái tim anh thật sự đau... đau đến không chịu nổi...
- ------
Hôm qua!.
Sau khi Tư Noãn Noãn rời đi, Lê Bá Sâm nằm lại trên giường nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu trầm tư suy nghĩ.
Tại sao lại như vậy... tim anh đau... đau đến không thở được...
Anh không yêu... cũng không cần cô...
Anh...
Lê Bá Sâm ngẩng người, như nhớ câu gì đó mà Tư Noãn Noãn nói.
" Tôi hận anh... tôi hận anh... tôi hận anh... "
Ba từ đó cứ liên tục vang lên trong đầu anh, những kí ức vụn vặt về Tư Noãn Noãn cứ thế ùa ùa hiện về.
Cái nụ cười rất ít khi xuất hiện đó, cái giọng nói nũng nịu non mềm khi trên giường đó... Lê Bá Sâm hai mắt trừng to ra... cũng không hiểu... hoàn toàn không hiểu vì sao nước mắt lại rơi.
Lê Bá Sâm giơ tay lên lau nhẹ dòng nước mắt rơi xuống, anh nhắm chặt mắt cố giữ cho chính mình bình tĩnh lại.
Thì ra... yêu một người là như vậy... nghe được những câu họ nói tuyệt tình với mình... lại là đau như vậy...
Tư Noãn Noãn, tôi luôn chà đạp tình cảm cô như thế kia... cô có hay không cũng đau lòng như vậy... có hay không một mình khóc... có hay không cảm giác muốn rời khỏi tôi...
- -----
Quay về với hiện tại, sau khi dặn dò Phỉ Vô Dư xong, Lê Bá Sâm lại bắt đầu làm việc, nhưng trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh của Tư Noãn Noãn.
Anh nhu nhu thái dương, ngồi viết viết gõ gõ thế mà đã hơn mười một giờ trưa, Lê Bá Sâm cầm điện thoại lên, rất nhanh mà gọi cho Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn ngủ dậy, hai chân bủn rủn đến nỗi cô thật sự chỉ muốn bò đi thôi, chứ có sức đâu mà đứng dậy, vốn còn đang phân vân nên đi vào phòng vệ sinh làm sao thì có cuộc gọi đến.
Tư Noãn Noãn nhíu mày, nhìn điện thoại bên trên bàn nhỏ cạnh giường đang reo lên, cô không nhanh cũng chẳng chậm bắt máy.
" Alo. " số điện thoại lạ hoắc, cô không biết ai đang gọi đến, nhưng vì sợ là của Lưu Hà Mi nên cô nghe máy.
Lê Bá Sâm nghe được thanh âm đấy, tay anh khẽ nắm chặt chặt, giọng khàn trầm thấp vang lên.
" Noãn... Tư Noãn Noãn! "
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng lớn kinh ngạc, giọng nói này là của Lê Bá Sâm... không lẽ cô làm gì sai nữa sao?
" Cô dậy chưa? "
" Rồi... anh gọi có chuyện gì sao? " tim cô đập nhanh " Thình Thịch Thình Thịch " mãi thôi.
Lê Bá Sâm im lặng một lúc, cũng không biết là lời thật lòng hay chỉ muốn trêu chọc Tư Noãn Noãn.
" Tôi nhớ em... "
"... " Tư Noãn Noãn im lặng, Lê Bá Sâm đang định nói gì đó thì đầu dây bên kia vang lên tiếng.
" Tút... tút... tút... "
Anh cứng đờ ra, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại " cô tắt rồi! "
Môi anh khẽ câu lên, cảm giác trong lòng vui sướng, anh khẽ đem điện thoại cất đi.
Bản thân lại vừa nhếch mép cười mỉm, vừa đọc lại những bản hợp đồng cần phê duyệt trên bàn.
- --
Tư Noãn Noãn mím môi, tim cô đập nhanh đến nỗi cô không thể khống chế được.
Lê Bá Sâm là đang gọi nhầm số có đúng không?
" Tôi nhớ em... "
Cô cúi đầu xuống, không hiểu tại sao cô lại thấy vui... nhưng anh ta chắc gọi nhầm.
Tư Noãn Noãn, mày không được như vậy! Mày phải vứt bỏ tình cảm đấy... Đừng để bản thân lún sâu vào vũng bùn không đáy...
Nếu không mày vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi...
Tư Noãn Noãn mím môi... cố không để bản thân nghĩ lung tung nữa.
Cô cố gắng ngồi dậy, hai chân run rẩy đi về phía phòng tắm...
- ------
Khách Sạn GI.
Huỳnh Tố My quay lại phòng, cô không chần chừ gì mà gọi ngay cho Thiển Hạ Lâm.
Chính là khi cô gọi, hoàn toàn không một ai nghe máy.
Nếu như không lầm, giờ này cũng còn rất sớm.
Huỳn Tố My lại gọi, cũng không một ai nghe, mày cô nhíu lại, trong lòng không khỏi phẫn nộ, chết tiệt!!!
Anh ta tại sao lại không nghe máy?