Khi hai người một lớn một nhỏ lo nói chuyện mà không hề hay biết bóng dáng của Tư Noãn Thiên đã biến mất.
Nhìn Hoa Tử Khiêm và Tư Noãn Thương đang nói chuyện gì đó Tư Noãn Thiên phòng má nhìn trái nhìn phải mãi cho đến khi ánh mặt bé dừng ngay cánh cửa còn chưa kịp đóng lúc Trợ Lý đi.
Tư Noãn Thiên nheo mắt lại tính toán, lại nhìn về hướng Hoa Tử Khiêm và Tư Noãn Thiên.
Bé không nhanh không chậm dùng đôi chân đầy thịt chặt nịt của mình chạy ra khỏi phòng.
Tư Noãn Thiên nhìn thì giống như là thua về chị gái về mọi mặt, nhưng thật sự không phải vậy... bé còn ngang tàn bướng bỉnh lém lĩnh gấp hai lần Tư Noãn Thương.
Chỉ là lúc còn ở Rose, bé không muốn làm mẹ Noãn Noãn buồn, nên giả khù khờ ngu ngơ một chút mới tốt nha.
Tư Noãn Thiên dựa theo trí nhớ của bé mà đi xuống.
Chính là trên đường đi xuống dưới, hoàn toàn không có bất kỳ người nào cản trở bé.
Tư Noãn Thiên nhếch mép trong lòng thầm vui mừng nói.
" Chị hai thân mến của em, lần này em sẽ là người truy baba trước chị hai. "
Vừa suy nghĩ xong, môi bé câu lên nho nhỏ vui sướng.
Tư Noãn Thiên không chần chừ mà ra ngoài, nhìn trong chiếc cặp sau lưng nho nhỏ mà bé chuẩn bị lấy mấy tờ tiền của nước J ra bắt xe đi đến địa chỉ mà Tư Noãn Thương cho bé.
Lúc đầu, bác tài xế hơi lo lắng nên nói.
" Cháu nhỏ ơi! Còn bé cháu nên về nhà đi. " nhìn thôi cũng biết chưa đến bốn tuổi đi, gương mặt sáng sủa đáng yêu, ra ngoài bị người bắt cóc mất.
Tư Noãn Thiên giả vờ nói.
" Bác ơi, cháu đến công ty của ba cháu. " dừng một chút Tư Noãn Thiên lại nói.
" Bác đưa cháu đến công ty ba cháu có được không? Hôm nay sinh nhật baba cháu muốn tạo bất ngờ cho ông ấy ạ. " nói xong hai mắt bé long lanh ánh nước khẩn cầu.
Bác tài xế nhíu nhíu mày.
Tư Noãn Thiên lại lấy trong túi ra hình bé vẽ một người đàn ông đang dắt tay một bé trai và một bé gái cho bác tài xế xem.
" Đây là quà sinh nhật của baba. Bác ơi làm ơn đưa cháu đến đó đi. " bé không biết chữ nhưng bé biết nói nha.
Còn nếu hỏi ai cho bé tiền và dạy bé nói tiếng nước J thì bé sẽ sẵn sàng trả lời... chính là Ba Dư, Phỉ Vô Dư ạ.
Bác tài xế nhìn bức hình vẽ non nớt, môi bác nhếch lên không nhịn được xoa nhẹ đầu Tư Noãn Thiên nói.
" Đưa địa chỉ đây! Để bác đưa con đi. "
Tư Noãn Thiên vui vẻ lấy từ trong túi ra tờ địa chỉ bé vừa coppy không lâu cho bác tài xế.
Bác tài xế nhìn địa chỉ hơi hơi nhíu mày, tuy ông lớn tuổi nhưng cũng cập nhật tin tức nhanh lắm nha.
Lê Thị là một trong những tập đoàn lớn nhất nước J, không những thế còn tiến xa ra nước ngoài.
Ông nhìn Tư Noãn Thiên vài lần không nói gì mà lái xe đến Lê Thị.
- ---
Trong khi Tư Noãn Thương lạc mất em không hề hay biết gì, Tư Noãn Thiên thì đến Lê Thị thì Lê Bá Sâm.
Thì hiện tại ở nước Rose, Tư Noãn Noãn run rẩy không thôi.
- ----
Nước Rose.
Năm giờ chiều.
Tư Noãn Noãn đứng ngay trước cửa hàng hoa của mình hơn ba giờ, cả người cô căng cứng nhìn đồng hồ mãi.
Bọn trẻ sao còn chưa về... trong lòng Tư Noãn Noãn run lên.
Tư Noãn Noãn cầm điện thoại lên.
" Dư... Dư... " giọng cô run rẩy không thôi.
Phỉ Vô Dư đang trong tiệm bánh kem mua bánh, thấy số của Tư Noãn Noãn, trong lòng anh vui vẻ nghe máy.
" Noãn Noãn. "
" Dư... Dư... không... không thấy hai con đâu cả... "
Tư Noãn Noãn run rẩy nói.
" Sao... em đừng đi đâu hết. Ở đó đợi anh. "
Tư Noãn Noãn cứ đứng đó không đi đâu, trong lòng cô run lên mãi, cô sợ khi cô đi kiếm rồi hai bọn trẻ về không thấy cô.
Làm... làm sao đây...
Ngày kia có người nói nước Rose đang có tình trạng bắt cóc... có khi nào bọn trẻ bị bắt đi không?
Tư Noãn Noãn càng nghĩ càng lo lắng không thôi.
Phỉ Vô Dư trên đường về gọi cho Minh Lâm.
Minh Lâm hì hục chạy về trước.
" Tư tiểu thư... " anh hô lên một tiếng, nhưng Tư Noãn Noãn không phản ứng, cả người cô cứ run rẩy nhìn chằm chằm hướng đông, hướng khi hai nhóc con đi học về.
Anh khẽ hoảng hốt... Vội vàng đi đến gọi.
" Tư tiểu thư... "
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Minh Lâm, nước mắt tuôn ra không dứt nức nở nói.
" Anh... Lâm... bọn trẻ... huhu bọn trẻ... không thấy đâu hết huhu... "
" Có khi nào bọn nhỏ bị bắt cóc không? " dừng một chút, Tư Noãn Noãn khóc nấc thành tiếng, Tư Noãn Noãn lại nói.
" Bình thường giờ này hai đứa nó đã ăn rất nó... có khi nào... huhu bị... bị gì không huhu... "
" Bình thường giờ này hai đứa nó đã ăn rất nó... có khi nào... huhu bị... bị gì không huhu... "
" Hai đứa nó sẽ rất đói... Lâm... Lâm làm sao đây huhu... giúp... giúp em với... "
Tư Noãn Noãn run rẩy không ngừng, cô chỉ có mỗi hai đứa bé... nếu như hai đứa xảy ra chuyện gì cô biết phải làm sao đây... Từ sáng đến giờ đã hơn mười tiếng... hai đứa nó nhất định đang đói ở đâu đó.
Minh Lâm nói.
" Không sao... Tư tiểu thư đừng kích động như vậy... mọi chuyện sẽ ổn thôi. "
Tay anh cũng run lên, nói anh không lo lắng là nói dối, nhưng lúc này không phải là lúc yếu đuối hay mất bình tĩnh.
Tư Noãn Noãn ngồi xuống chiếc ghế trước cửa hàng, tay cô cứ ru cầm cập im lặng.
Trong khi Tư Noãn Noãn sắp điên lên vì lo lắng cho Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương thì ở nước J...
- ----
" Cháu cảm ơn chú ạ. " Tư Noãn Thiên dùng đôi chân nho nhỏ ngắn ngủn của bé leo xuống.
Bác tài xế cười cười vẫy tay tạm biệt Tư Noãn Thiên, rồi ông lái xe đi mất.
Tư Noãn Thiên nhíu mày be bé của mình nhìn chằm chằm tập đoàn Lê Thị to lớn trước mặt.
Ở đây thật đẹp, xung quanh có trồng hoa luôn cơ... nhìn nhìn một chút Tư Noãn Thiên.
Nếu người đó thật sự là baba mình thì bé phải bám thật chặt... to lớn như vậy có làm nhân viên cũng kiếm được rất nhiều tiền, mặc dù thua tiệm hoa của mẹ Noãn Noãn nhưng vẫn dư giả a.
Trong lòng bé không ngừng tính toán xem nên vào trong Lê Thị thế nào.
Nhìn quanh một vòng thôi cũng biết, ở đây nhất định canh gác rất nghiêm ngặt...bé nên làm gì để vào được đây.
Nhất là không thể dùng sự đáng yêu của bé dụ dỗ những người bảo vệ to lớn đó.
Tư Noãn Thiên mím môi suy nghĩ một lúc lâu, bất tri bất giác bé tiến về phía trước mà không nhìn đường.
Cái chân nho nhỏ múp múp, thân hình hơi hơi mũm mĩm lại ngắn ngủn một đoạn, nếu như không để ý thì hoàn toàn sẽ không thấy bé con.
Tư Noãn Thiên bình thường là một đứa bé ngoan tinh ranh lại không bao giờ tự mình làm thương mình nhưng hôm nay mãi suy nghĩ mà bé con đi từng bước không né tránh ai.
Đúng lúc đó, Hà Sinh Khứu từ bên ngoài bước vội vào trong Lê Thị, mày anh nhíu lại nhìn chằm chằm chiếc máy tính bảng trên tay mà không hề để ý đến xung quanh.
Theo thói quen khi anh bước vào, nhân viên trong công ty sẽ chủ động nhường đường, còn ở bên ngoài, lúc này sẽ không có ai.
Hà Sinh Khứu không nghĩ nhiều vì mọi hành động của anh hiện tại là theo thói quen thôi, chính là vì bước quá nhanh, Tư Noãn Thiên thì quá bé nhỏ đang đi từ từ mà không hề phát giác có một người cao to đang đi về hướng bé.
" A... " Tư Noãn Thiên hét lên một tiếng, bé con ngã lăn xuống đất, không những thế, cái tay bé nhỏ của bé cũng bị trầy da ra máu.
Vốn Tư Noãn Thiên còn mang tâm trạng vui mừng vì sắp gặp được baba thì giờ đây hai mắt bé đỏ ửng, nước mắt tràn ra.
Hà Sinh Khứu cứng đờ một lúc lâu, hình như anh gây ra tai nạn gì rồi hay sao...
Đem máy tính bảng hạ xuống, Hà Sinh Khứu hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Tư Noãn Thiên đang mím môi hai mắt ngập nước cố ngồi dậy trước mặt.
" Cậu bé có sao không? " biết bản thân quá hấp tấp không nhìn đường.
Hà Sinh Khứu vội vàng tiến vài bước ngồi trước mặt Tư Noãn Thiên đỡ bé con ngồi dậy.
Tư Noãn Thiên xòe hai tay đang rớm máu của bé ra, hai mắt to tròn ngập nước nhìn Hà Sinh Khứu.
Thông minh lanh lợi ra sao thì bé vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi hơn thôi.
" Đau... tay đau... " giọng nói non nớt ủy khuất vang lên.
Hà Sinh Khứu hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Tư Noãn Thiên, trong lòng hoảng hốt không thôi, thật giống... tại sao đứa bé trước mặt anh lại giống Boss như vậy... đây là Boss phiên bản thu nhỏ... Oh my god không lẽ Boss lén lút với ai đó...
Nhưng tiếng nói non nớt ủy khuất của bé đã thành công kéo suy nghĩ Hà Sinh Khứu ra khỏi suy nghĩ vớ vẩn của chính mình.
Anh ôm lấy bé con lên nhẹ giọng nói.
" Em chịu đau một chút nhá. Anh đưa em vào công ty xử lý vết thương một chút rồi chúng ta vào bệnh viện có được không? "
Tư Noãn Thiên đang muốn khóc rống lên vì cơn đau từ tay bé truyền đến, chính là vừa nghe thấy được vào công ty thì hai mắt bé trừng to.
" Sẽ vào được sao? " giọng bé vẫn còn run lên.
" Được. " Hà Sinh Khứu cười cười đáp.
Nhưng trong lòng anh thật sự hoảng sợ... tại sao lại giống Boss như thế này.
Hà Sinh Khứu một đường ôm lấy Tư Noãn Thiên vào trong công ty, các nhân viên tự mình nhường đường cho anh, chính là ai nấy đều kinh hãi khi thấy một đứa bé nhỏ nhỏ to tròn đang trong lòng Hà Sinh Khứu...