Người Vợ Nô Lệ

Chương 79: Người Vợ Nô Lệ


trước sau

Lê Bá Sâm ngẩn người, nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn, như sợ chuyện gì đó mà vừa nhìn lại cúi đầu xuống ngay.
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm như vậy thật sự không quen, trong ký ức của cô, anh là một người vô cùng nghiêm khắc, không những thế anh là người luôn chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này... mọi thứ dường như thay đổi rất nhiều.
Anh thật sự thay đổi...
Tư Noãn Noãn cứ lặng bước mà đi, trong lòng không ngừng rối bời suy nghĩ.
Lê Bá Sâm cũng đi theo phía sau.
Đi đến khá xa, cả hai người đang đứng giữa rừng hoa hồng ( phóng đại thôi) trong một khung cảnh lãng mạn như vậy, nếu như có một nụ hôn chỉ thoáng qua thôi cũng rất đẹp nhưng không... Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm đứng cách nhau tầm một mét.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn những bông hoa đỏ chót khẽ hỏi.
" Mấy năm qua, Em sống tốt không? "
Tư Noãn Noãn cũng cúi đầu nhìn hoa đáp.
" Cũng ổn. "
" Em từng nghĩ sẽ về lại nước J không? "
" Có đôi khi cũng nghĩ nhưng rồi lại thôi, có một số chuyện không phải cứ muốn gặp là gặp, muốn thoát khỏi là thoát khỏi, muốn quên là quên... "
" Em từng... từng nhớ anh không? "
" Làm sao mà không từng. " dừng một chút, giọng buồn bả vang lên nói tiếp.
" Chỉ là chúng ta có duyên nhưng không phận, chúng ta yêu nhau đấy... nhưng không đúng thời điểm.
Lúc đó... máu là thật. Nếu như không phải chính tôi dùng tay che bụng giảm một phần nào đó lực đá thì chắc chắn... chắc chắn Thiên Thiên và Thương Thương không còn. "
" Vì sao em lại muốn ly hôn? "
" Bởi vì sống chung nhau, chúng ta không hạnh phúc. " huống chi đó chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân không tình yêu của hai bên.
" Anh rất nhớ em, Noãn Noãn. " Lê Bá Sâm không nhịn được nói.
" Ngày đấy ly hôn, anh thật sự không muốn, nhưng khi ký vào tờ giấy đấy, anh lại nghĩ chúng ta sẽ cho nhau một cơ hội khác, vẫn luôn cho người theo dõi em... vẫn luôn muốn làm gì đó như kiểu vô tình gặp nhưng không còn cơ hội nữa... Em đi lúc nào chính anh còn không hay biết, khi tìm kiếm lại không thấy. \'
" Noãn Noãn... em hiểu cái cảm giác đó không? Đi khắp nơi để tìm em... sau đấy lại tuyệt vọng. "
" Anh từng nghĩ bản thân chắc phải chết vì đau lòng, nhưng không... khi sắp chết anh lại nghĩ em có lẽ một ngày nào đó lại về nên anh vẫn đợi..."
Cũng không biết là đã thật sự cảm nhận được nỗi đau mà Lê Bá Sâm chịu hay không Tư Noãn Noãn không đợi gì lâu mà hỏi.
" Nếu anh đợi tôi, vì sao không tự mình cứu mình? "
" Noãn... "
" Bá Sâm... vốn tôi muốn để anh thời gian nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi nghĩ không cần nữa. Hiện tại anh nói đi vì sao không phẫu thuật. "
" Anh... "
" Anh là đang muốn dày vò ba mẹ con tôi có phải không? " nhìn thẳng vào mắt anh Tư Noãn Noãn hỏi.
Không đợi anh trả lời cô lại nói.
" Tôi không biết là vì sao... nhưng tôi không hề muốn nhìn thấy anh chết, càng không hề muốn con trai con gái mình mồ côi cha. "


" Bá Sâm, chính mình suy nghĩ thật kỹ. "
Tư Noãn Noãn nói xong, xoay người rời đi.
Lê Bá Sâm đứng yên bất động một lúc nói.
" Vì anh không muốn quên đi em. "
Tư Noãn Noãn dừng chân lại.
" Anh sợ... ký ức... hình ảnh của em mà anh có cũng biến mất. "
" Nếu như anh sợ quên mất tôi thì phải phẫu thuật, thà rằng quên rồi lại nhớ còn hơn chưa kịp gặp đã chết.
Bá Sâm, anh đành lòng để hai đứa bé không có cha sao? "
Bá Sâm, anh đành lòng để hai đứa bé không có cha sao? " Tư Noãn Noãn hai mắt ẩm ướt đưa lưng về phía anh hỏi.
Lê Bá Sâm mím chặt môi lại, mãi một lúc lâu mới nói.
" Không... anh không hề muốn hai đứa con của chúng ta thiếu mất bất kì tình yêu thương nào của anh hay của em. " Lê Bá Sâm không ngại ngùng gì nữa mà bước nhanh về phía trước, ôm lấy phía sau Tư Noãn Noãn nghẹn ngào nói.
" Nhưng anh không muốn quên Noãn Noãn, một chút cũng không muốn.
Anh chỉ cần có mỗi Noãn Noãn thôi, nếu lỡ... lỡ phẫu thuật xong anh không nhớ gì về em thì phải làm như thế nào? Ký ức có thể tìm lại nhưng cần thời gian, anh không thể phí một giây một phút nào không tìm em được. " dừng một chút Lê Bá Sâm mới nói tiếp.
" Quá khứ, anh làm quá nhiều chuyện sai trái, nhiều chuyện không phải của con người vì thế anh không thể để phí một giây phút nào quên đi em.
Noãn Noãn... Noãn Noãn của anh. " ôm chặt cái eo nho nhỏ của Tư Noãn Noãn, Lê Bá Sâm kích động gọi mãi không thôi.

Tư Noãn Noãn cũng đứng yên bất động, vốn định kéo tay anh ra nhưng lại nghe anh nói như vậy...
Nói cô không đau lòng là nói dối, nhưng nói cô vì đau lòng mà mềm lòng là sai.
Hiện tại, chỉ cần anh phẫu thuật. Quan hệ của cả hai có tốt hay không còn phụ thuộc vào tương lai.
Tư Noãn Noãn gỡ tay Lê Bá Sâm ra, xoay người đối diện với anh, bàn tay nhỏ bé của cô khẽ chạm vào khuôn mặt gầy gò của anh, hai mắt cô đỏ ửng nhìn chằm chằm anh nghiêm túc nói.
" Bá Sâm... nếu anh thương tôi, nếu anh thương hai bé con thì hãy phẫu thuật.
Trong một tháng này, cùng các con vui vẻ, sau đấy hãy phẫu thuật đi có được không? "
Lê Bá Sâm ngẩn người một lúc, tay anh nắm lấy tay cô.
" Noãn Noãn..."
" Tôi sẽ cho anh cơ hội, cơ hội này dành cho lúc anh phẫu thuật xong. Nếu như trong một tháng phẫu thuật xong, anh chỉ cần nhớ đến tôi, một chút gì đó về tôi thì chúng ta sẽ trở về bên nhau còn không... anh thả tôi về lại Rose cùng hai bé con, chúng ta vĩnh viễn không còn liên can gì. "
" Noãn Noãn... "
" Bá Sâm! Đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi. " không để anh nói lời muốn nói Tư Noãn Noãn thẳng thừng nói thẳng.
Cô không bao dung đến nổi sau những việc anh làm sẽ tha thứ ngay, cho dù cô còn tình cảm với anh nhưng cô sẽ không vì thế mà tha thứ...
Đây là giới hạn của cô... cô sẽ không nhân nhượng thêm nữa.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, anh biết rõ anh sẽ không thay đổi được bất kì chuyện gì nữa.
Lê Bá Sâm nhếch mép, nhân cơ hội ôm lấy Tư Noãn Noãn, trán anh áp xuống trán cô.

Hai mắt Tư Noãn Noãn trừng to, Lê Bá Sâm lại nói.
" Thế chúng ta nên ký hiệp ước. " nói xong anh cúi xuống cướp lấy hơi thở của cô...




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!