Lê Bá Sâm vẫn là người bình tĩnh nhất, anh nhìn quanh một vòng kéo Tư Noãn Noãn đi về hướng sau nhà.
Tư Noãn Noãn sắp khóc đến nơi rồi, mặc cho Lê Bá Sâm lôi kéo, cô biết cô và anh đang đi đâu.
Nhưng cô vẫn cứ lo lắng, hai cục thịt không ở đó.
Lê Bá Sâm nhướng nhướng mày cúi đầu nhìn mấy dấu chân nho nhỏ ở dưới đất, đúng như anh nghĩ mà.
Lê Bá Sâm kéo Tư Noãn Noãn bước nhanh hơn, khi hai người đứng trước căn nhà nhỏ.
Tư Noãn Noãn nhìn xung quanh một vòng nói.
" Tụi nhỏ không có ở đây sao? "
Lê Bá Sâm lau nhẹ hai mắt ướt đẫm của cô ôn nhu nói.
" Đừng khóc, chắc tụi nhỏ còn mãi mê ở trong nhà nhỏ. "
" Nhưng... " cô không hề thấy.
Lê Bá Sâm chỉ cười, mười ngón tay đan chặt vào nhau, Lê Bá Sâm cẩn thận đẩy cửa vào. Tư Noãn Noãn cũng hồi hộp.
Khi nhìn thấy bên trong hai mắt của Tư Noãn Noãn trừng to kinh ngạc, Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ôm lấy mấy cái gấu bông nho nhỏ ngủ say.
" Sao... sao... " nhiều gấu bông như vậy, mọi thứ đều như cũ, chỉ là hình như đã được xây lại để nó chắc chắn hơn, nhìn từ xa, ngôi nhà nhỏ giống như hình ảnh năm đó, nhưng bên trong lại khác vì đã được sửa chữa cho nó tử tế hơn.
Lê Bá Sâm không nói gì chỉ kéo Tư Noãn Noãn đi vào.
Cả hai thật cẩn thận bước vào trong nhà, cẩn thận đến nổi chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng không phát ra.
Tư Noãn Noãn nhìn chằm chằm hai cục thịt ngủ say một lúc mới đi theo Lê Bá Sâm vào một phòng nhỏ của căn nhà.
Lúc trước cô ở hoàn toàn không có phòng này, chắc có lẽ Lê Bá Sâm mới cho xây thêm.
" Cái này là..." rất nhiều đồ dành cho con nít ở trong đây.
Lê Bá Sâm cười một cái nói.
" Đẹp không? Anh mua để dành cho con của chúng ta đấy. "
" Anh đang nói hưu nói vượn gì thế. " Tư Noãn Noãn tuy nói như vậy nhưng tay cô vẫn rất không giống như lời nói mà chạm vào những quần áo ấy.
Vải tốt, mềm mịn, mặc vào chắc chắn sẽ rất dễ chịu.
Lê Bá Sâm nhìn thấy Tư Noãn Noãn chạm vào, anh cũng cầm lên một bộ đồ nói.
" Tại vì những bộ này số lượng có hạn, trong thời gian em rời đi, anh chuẩn bị sẵn cho con của chúng ta, sau này khi em sinh thì sẽ có thật nhiều đồ. "
" Chưa chắc gì anh kiếm ra tôi. " Tư Noãn Noãn thành thật nói.
Cũng chẳng nhìn đến sắc mặt hoảng hốt của Lê Bá Sâm, Tư Noãn Noãn lại nói.
" Có những thứ nên thì mua còn không nên thì đừng có mua, cho dù anh mua cho con do chính tôi sinh ra hay cho ai, nếu sau này anh không kiếm được tôi, hoặc cho dù kiếm cũng chưa chắc gì tôi sẽ vì anh mà sinh con mặc vào. "
" Noãn... Noãn... "
Tư Noãn Noãn cầm hết bộ đồ này đến bộ đồ khác, mày nhíu nhíu lại khi nhìn đến giá cả.
" Anh thật phung phí. "
Lê Bá Sâm cười cười, cũng không biết gan anh lớn do đâu cử nhiên tiến tới ôm lấy cô vào lòng.
" Vì Noãn Noãn, chỉ bấy nhiêu đấy tiền cũng chẳng sao. "
Tư Noãn Noãn đẩy Lê Bá Sâm, cô nhíu mày đi ra ngoài, nhanh chóng ôm Tư Noãn Thiên đi, Lê Bá Sâm theo sau cũng ôm Tư Noãn Thương.
Ngôi nhà nhỏ này vẫn còn thật sự cô cũng không quá bất ngờ, vì cô đã nghe qua nhưng những món đồ trong đó, cùng những bộ quần áo đó, cô nghĩ không phải như Lê Bá Sâm nói.
Có chuyện gì đó... nhưng thôi... cô cũng không để ý nhiều.
Cho dù hiện tại bên nhau, thì mấy năm sau chưa chắc sẽ bên nhau.
Cô không phải không có ý nghĩ quay lại, nhưng có quay lại được hay không không phải chỉ cô muốn hay anh muốn thôi là được.
Phẫu thuật xong, thì sẽ biết hết thôi...
- ----
Lê Gia.
Mọi người đi kiếm hai cục thịt thật lâu mãi cho đến khi nhìn thấy Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương được Lê Bá Sâm cùng Tư Noãn Noãn ôm trên tay thì mới thở phào nhẹ một hơi.
Quản gia Lâm vội vàng đi đến nhỏ giọng hỏi.
" Thiên Thiên và Noãn Noãn làm sao thế cậu chủ? "
Tư Noãn Noãn đáp thay Lê Bá Sâm.
" Chơi nhiều quá nên ngủ thôi. "
Nhìn một đống đồ chơi cùng gấu bông bị làm cho rối tung đủ biết hai cục thịt nhà cô chơi đến vui vẻ như thế nào a.
Quản gia Lâm gật đầu không hỏi tiếp.
Lê Bá Sâm kêu người chuẩn bị chiếc giường dành cho Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương ngủ ngay dưới phòng khách, rất nhanh chiếc giường đã được chuẩn bị xong, Lê Bá Sâm cẩn thận đặt Tư Noãn Thương xuống, Tư Noãn Noãn cũng cẩn thận đặt Tư Noãn Thiên xuống.
Nhìn hai cục thịt nhắm mắt ngủ say, Tư Noãn Noãn lúc này mới thật sự nhẹ nhõm.
Lúc nãy ngủ dậy, không nhìn thấy hai đứa nhóc, điều này đối với cô mà nói thật sự rất là kinh khủng.
Cái cảm giác lạc lõng, lo lắng này cô thật sự không muốn nhớ đến nữa.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn đang nhíu mày, anh khẽ đưa tay ra ôm lấy eo cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhìn cô, cái hình ảnh này ở trong mắt những người xung quanh rất đẹp nhưng trong mắt của cả hai.
Ánh mắt Tư Noãn Noãn sắc bén nhìn Lê Bá Sâm ý bảo " Anh còn không mau buông ra. "
Còn Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn " Vợ ơi là vợ... "
Buổi sáng tìm kiếm hai cục thịt vất vả, Tư Noãn Noãn lên trên phòng vệ sinh cá nhân xong mới xuống dưới phòng khách.
Lê Bá Sâm đang ở bên dưới ngồi một tay cầm tách cà phê, còn một tay thì đặt bên bàn phím gõ gõ liên tục không thôi.
Tư Noãn Noãn vừa bước xuống, khi sắp đến gần thì cô liền lên tiếng.
" Anh đã kiếm được trường cho con chưa? "
Lê Bá Sâm bỏ tách cà phê xuống, ánh mắt yêu thương nhìn Tư Noãn Noãn một chút mới nói.
" Xong rồi, anh có liệt kê ra ba trường hàng đầu của nước J ra, em có thể xem rồi lựa chọn. "
Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu, tay cầm tài liệu mà Lê Bá Sâm chuẩn bị ra đọc.
" Có trường của Lê Thị đầu tư nữa sao? "
Lê Bá Sâm gật đầu một cái mới nói.
" Có. Nhưng anh không ép buộc em phải chọn. "
" Vấn đề an ninh cùng học vấn ở đó tốt không? "
" Tốt! "
" Vậy chọn cái này đi. "
" Nhưng... "
Tư Noãn Noãn lấy trường của Lê Thị đầu tư ra đọc thêm mới nói.
" Dù sao hai đứa nó cũng là con của anh, chứ không phải con của một mình tôi. " dừng một chút, cô mới nói.
" An ninh cùng học vấn tốt là được, sớm muộn gì chúng nó cũng tự lập. "
Ở một môi trường khác, đất nước khác, có lẽ vấn đề ngôn ngữ cũng như chữ cái sẽ làm khó Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương một chút, nhưng thà rằng cho chúng bị người hơn chúng nó bắt nạt còn hơn cứ thấy chúng nó ỷ y bắt nạt người khác.
Càng vất vả, khó khăn thì mới có thể rèn luyện được tính kiên trì và mạnh mẽ, nếu như chuyện gì cũng thuận lợi thì sau này cả hai đứa nó không thể sống xa cô hay xa Lê Bá Sâm được.
Lê Bá Sâm gật đầu một cái.
" Có muốn đến đó tham quan không? "
Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu.
Lê Bá Sâm đứng dậy, kéo cô đi thẳng ra ngoài.
- ---
Trên xe.
Lê Bá Sâm im lặng lái xe, Tư Noãn Noãn cũng im lặng ngồi ngay vị trí phó lái.
Thật lâu sau, Lê Bá Sâm mới nói.
" Có lẽ là tuần sau anh sẽ sắp xếp được toàn bộ công việc. "
" Ừ! "
" Anh muốn dành nửa tháng để bên cạnh em và hai con được không? "
" Được. "
" Noãn Noãn... đừng rời đi nữa có được không? "
Tư Noãn Noãn quay đầu nhìn Lê Bá Sâm một cái mới nói.
" Không phải tôi đã từng nói là sẽ bên anh rồi sao? "
Không gian trong xe giống như trôi qua chậm đi, cả hai đều im lặng, Lê Bá Sâm hít một hơi sâu mới nói.
" Anh tin em. "
- ----
Nửa đêm hôm trước.
Mười một giờ khuya.
" Lê Tổng... chuyện anh hỏi tôi cũng không biết trả lời anh như thế nào nữa! "
Lê Bá Sâm nhíu chặt mày, tay anh nắm chặt thành nắm đấm nói.
" Bác sĩ Đổng, có gì thì anh cứ nói. "
Người được gọi là bác sĩ Đổng cười khổ một cái mới nói.
" Thật ra thì việc ngài phẫu thuật không thể nào thay đổi, hơn nữa, để ngài giữ nguyên ký ức là chuyện không có khả năng. "
" Ý của anh là... " Lê Bá Sâm run lên.
Bác sĩ Đổng nói.
" 100% thì chỉ có 9% ngài có thể nhớ lại còn 91% ngài phải mất trí nhớ. "
Dừng một chút ông lại nói.
" Trong 9% đó, thật sự nhìn con số 9 cứ như lớn nhưng từ ngày tôi phẫu thuật cho những bệnh nhân giống như ngài, chỉ có một người duy nhất nhớ hết toàn bộ ký ức mà không cần phải mất rồi từ từ nhớ lại. "
Lê Bá Sâm mím môi, cảm giác lo lắng này là đều không thể tránh khỏi.
" Còn tỉ lệ thành công là bao nhiêu? "
" 50/50. "
Bác sĩ Đổng lại nói.
" Tuy khối u của ngài rất lành tính, nhưng nó là quả bom nổ chậm. Ngài cứ nghĩ nó là cục mụn đi, từ từ lớn lên không hề ảnh hưởng gì chúng ta, nhưng lâu lâu nó lại gây đau, cũng như khối u của ngài, nó không di căn ra những nơi khác nhưng nó lớn dần, tuy tỉ lệ lớn rất chậm, chậm đến nỗi không dễ phát hiện, chính là hiện tại nếu ngài quá lo lắng căng thẳng thì ngài sẽ hôn mê. Ít nhất vài tiếng nhiều nhất vài tuần. "
" Ngài đừng suy nghĩ nhiều, cứ bình thường đi... nhưng đừng trì hoãn phẫu thuật nữa, một năm sau, ngài có muốn phẫu thuật cũng không thể phẫu thuật. "