người xuyên thời gian: từ cổ đại đến hiện đại

Chương 10: Tình Cảm Nảy Sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm nay, thành phố hiện đại không chỉ rực rỡ ánh sáng mà còn mang đến một không khí khác lạ. Lục Thanh thức dậy với cảm giác vừa hưng phấn vừa bồn chồn. Sau nhiều ngày đối mặt với âm mưu, nguy hiểm và thử thách thích nghi, nàng nhận ra rằng, Hàn Duy không chỉ là đồng hành đáng tin cậy mà còn là người mang đến cảm giác an toàn, khiến trái tim nàng bất chợt rung động.

Ngồi bên cửa sổ, Lục Thanh nhìn ánh sáng chiếu lên chiếc hộp cổ vật, nhắc nhở nàng về trách nhiệm và bí mật đang chờ khám phá. Nhưng lần này, một suy nghĩ khác trỗi dậy trong nàng: giữa cuộc hành trình nguy hiểm và những âm mưu phức tạp, nàng bắt đầu nhận ra sự gắn bó đặc biệt với Hàn Duy.

Hàn Duy bước vào căn hộ, mang theo túi đồ ăn sáng. Anh cười nhẹ, giọng ấm áp:

“Sáng nay mình chuẩn bị đồ ăn. Ăn xong, chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi các địa điểm cổ vật.”

Lục Thanh cảm thấy tim đập nhanh. Sự quan tâm nhỏ bé ấy khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa ấm lòng. Nàng đáp lại với một nụ cười nhẹ, giọng hơi run run:

“Cảm ơn… mình… mình sẽ ăn.”

Trong lúc ăn sáng, cả hai ngồi đối diện, ánh mắt lướt qua nhau nhiều lần. Lục Thanh nhận thấy một điều lạ lùng: giữa nhịp sống hiện đại hối hả, giữa những âm mưu và nguy hiểm rình rập, cảm xúc giữa hai người dường như đang âm thầm phát triển. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, đều mang theo một thông điệp tinh tế mà cả hai dường như nhận ra nhưng chưa ai nói ra.

Sau bữa sáng, họ di chuyển đến một khu vực triển lãm mới, nơi các cổ vật liên quan đến triều đại cổ đại đang được trưng bày. Hàn Duy hướng dẫn Lục Thanh đi qua các gian hàng, giải thích chi tiết về các cổ vật, cách sắp xếp và những thông điệp tiềm ẩn. Lục Thanh lắng nghe chăm chú, nhưng đồng thời, nàng cũng quan sát ánh mắt và cử chỉ của Hàn Duy. Trong lòng nàng, một cảm giác vừa an toàn vừa rộn ràng trỗi dậy.

Khi đến gần một chiếc hộp gỗ có hoa văn tinh xảo, Lục Thanh nhặt lên, cảm giác quen thuộc trỗi dậy mạnh mẽ. Chiếc hộp rung nhẹ, như nhắc nhở nàng về sức mạnh và trách nhiệm. Hàn Duy nhìn nàng, ánh mắt đầy quan tâm:

“Cẩn thận. Nó không chỉ là vật phẩm bình thường. Mỗi cổ vật đều mang theo năng lượng riêng.”

Lục Thanh gật đầu, nhưng lòng nàng không khỏi bối rối. Sự quan tâm, tinh tế và cách Hàn Duy bảo vệ nàng khiến trái tim nàng rung động. Nàng nhận ra rằng, trong thử thách nguy hiểm, cảm xúc không chỉ là yếu tố yếu đuối mà còn là sức mạnh giúp họ gắn kết và phối hợp ăn ý hơn.

Buổi chiều, họ tìm đến một thư viện cũ, nơi lưu trữ các tài liệu cổ. Không gian yên tĩnh, ánh sáng dịu dàng từ các cửa sổ khiến mọi căng thẳng tạm thời lắng xuống. Lục Thanh và Hàn Duy cùng nghiên cứu một bản đồ cổ, mắt dõi theo từng ký hiệu.

Trong khoảnh khắc im lặng, Lục Thanh bỗng thốt lên:

“Anh… sao lúc nào cũng bình tĩnh vậy? Dù tình huống nguy hiểm đến mức nào, anh vẫn có thể đưa ra quyết định chính xác.”

Hàn Duy nhìn nàng, ánh mắt sâu lắng, giọng ấm áp:

“Vì có cô bên cạnh. Khi đối mặt với nguy hiểm, sự tập trung là quan trọng. Nhưng sự đồng hành, sự tin tưởng cũng không kém phần quan trọng.”

Lục Thanh cảm nhận được sự chân thành trong lời nói, trái tim nàng run lên một cách lạ thường. Nàng nhận ra rằng, giữa nhịp sống hiện đại, giữa những cổ vật và âm mưu, một mối quan hệ đặc biệt đang dần hình thành.

Sau khi rời thư viện, họ đi dạo qua công viên gần đó, nơi cây xanh rợp bóng và tiếng chim hót vang lên. Không khí trong lành, dịu dàng khiến cả hai tạm quên đi những lo lắng, nguy hiểm và âm mưu xung quanh.

Hàn Duy bất ngờ dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Thanh:

“Lục Thanh… tôi biết chúng ta vừa gặp nhau không lâu, nhưng tôi… tôi muốn nói rằng, tôi rất trân trọng sự dũng cảm và thông minh của cô. Cô khiến tôi cảm thấy an tâm, và… tôi không muốn cô gặp nguy hiểm một mình.”

Lục Thanh lặng người, tim đập mạnh. Ánh mắt nàng chăm chú vào Hàn Duy, cảm giác vừa ấm áp vừa hồi hộp. Nàng biết rằng, giữa sự phiêu lưu và âm mưu, một sợi dây tình cảm đang âm thầm kết nối hai người.

“Anh… em cũng vậy,” Lục Thanh thốt lên, giọng run run nhưng chân thành. “Khi có anh bên cạnh, em cảm thấy… an toàn hơn. Và… em biết, em có thể tin tưởng anh.”

Hàn Duy mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. Trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi âm mưu, mọi nguy hiểm tạm lùi lại. Chỉ còn hai con người, giữa thành phố hiện đại, giữa ánh sáng và bóng tối, chia sẻ sự quan tâm và tình cảm đang nảy sinh.

Buổi tối, trở về căn hộ, Lục Thanh và Hàn Duy cùng ngồi bên cửa sổ, ánh sáng từ cổ vật phản chiếu lên gương mặt họ. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim hòa cùng nhau. Lục Thanh cảm nhận rõ ràng rằng, tình cảm này không chỉ là sự rung động nhất thời, mà là sự gắn kết sâu sắc giữa hai con người cùng trải qua thử thách, cùng đối mặt với nguy hiểm và bí mật cổ vật.

Hàn Duy nhìn nàng, giọng trầm ấm:

“Chúng ta sẽ còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng nếu có nhau, tôi tin rằng mọi chuyện đều có thể vượt qua.”

Lục Thanh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và ấm áp:

“Vâng… mình sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả. Dù cổ vật, âm mưu hay nguy hiểm, chúng ta sẽ không bỏ cuộc.”

Chiếc hộp bừng sáng yếu, nhắc nhở rằng mọi bí mật vẫn chưa hé lộ, nhưng lần này, Lục Thanh không còn cảm thấy cô đơn. Giữa nguy hiểm và thử thách, tình cảm nảy sinh trở thành sức mạnh mới, kết nối hai người, tạo nên niềm tin và sự an tâm để bước tiếp trên hành trình xuyên không đầy bí ẩn.

Đêm khuya, ánh đèn thành phố phản chiếu lên tường phòng, hai người ngồi bên nhau, bàn tay vô tình chạm nhau, nhưng không cần lời nói. Trong ánh sáng dịu từ cổ vật, họ hiểu rằng, bên cạnh việc giải mã bí mật cổ vật, bên nhau cũng là một phần quan trọng của cuộc hành trình – để tồn tại, để khám phá và để cảm nhận sức mạnh của trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×