Hà Linh bước vào văn phòng công ty mới với một cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Vai cô mặc bộ vest đen lịch lãm, giày cao gót click-clack trên sàn bóng loáng, tay cầm cặp tài liệu mới nhất chuẩn bị cho buổi họp chiến lược. Đây là lần đầu tiên cô đứng trước phòng họp, nhưng không phải để trình bày chiến lược thông thường – mà là đối đầu với người cô từng yêu, từng tin tưởng nhất.
Người đó là Dương Khải, CEO của công ty đối thủ, người mà ba năm trước đã để lại cho cô một vết thương không bao giờ lành trong tim. Ba năm – đủ để mọi người nói rằng cô đã quên. Nhưng tim cô lại không quên, nhịp đập vẫn lộn xộn mỗi khi tên anh vang lên.
Hà Linh hít sâu, tự nhủ bản thân phải chuyên nghiệp. “Đây là công việc, Linh à. Không phải chuyện tình cảm.” Cô bước vào phòng họp. Ánh mắt các nhân viên và đối tác chợt dồn về phía cô, nhưng Hà Linh chỉ nhìn một người – Dương Khải.
Anh ngồi đó, phong thái tự tin, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn không giấu được một tia bất ngờ khi thấy cô. “Lâu rồi, Hà Linh,” giọng anh trầm, bình thản nhưng mang một chút giễu cợt quen thuộc.
Cô đáp bằng nụ cười nhẹ, gượng gạo: “Đúng, lâu rồi.” Tim cô vẫn thắt lại. Khoảnh khắc ấy, mọi kỷ niệm ùa về – những buổi chiều mưa cùng nhau đi dạo, những lời hứa ngọt ngào đã vỡ tan, và cái cú sốc khi anh rời bỏ cô chỉ vì một cơ hội nghề nghiệp.
Buổi họp bắt đầu, và Hà Linh ngay lập tức lấn át bằng số liệu, chiến lược marketing tỉ mỉ và thuyết phục. Dương Khải theo dõi cô, ánh mắt không rời, đánh giá từng chi tiết, từng nét mặt. Họ vừa là đồng nghiệp – vừa là đối thủ – và trong không gian nhỏ hẹp đó, mỗi câu nói, mỗi biểu hiện đều trở thành vũ khí.
“Chiến lược này có thể khả thi, nhưng bạn có tính đến rủi ro cạnh tranh từ công ty chúng tôi chưa?” Anh hỏi, giọng vừa mang tính chất thử thách, vừa lộ rõ sự quan tâm khó che giấu.
Hà Linh mỉm cười, không thua kém: “Tôi đã chuẩn bị các phương án phòng ngừa. Tôi tin rằng chúng tôi đủ khả năng.”
Cảm giác vừa thù vừa yêu khiến tim cô rối bời. Anh vẫn lạnh lùng, sắc sảo như ngày xưa, nhưng đôi mắt ấy… vẫn biết cách làm cô mềm lòng.
Cuối buổi họp, khi mọi người ra về, chỉ còn hai người trong phòng. Dương Khải bước lại gần bàn cô, cúi xuống, giọng trầm thấp: “Vẫn như xưa, Linh à. Cứng đầu nhưng không bao giờ chịu thua.”
Cô quay người, nhìn thẳng vào anh: “Vậy thì chúng ta tiếp tục đối đầu, như mọi lần. Chỉ khác bây giờ… tôi không còn dễ dàng tin anh nữa.”
Anh cười, nụ cười mang theo chút bí ẩn, gần như khiêu khích: “Tôi không mong cô tin tôi nữa. Tôi chỉ muốn thấy cô vẫn giữ nguyên sự kiên cường ấy.”
Hà Linh hít một hơi dài, cố giữ bình tĩnh. Nhưng bên trong, trái tim cô vẫn đang chơi trò chơi nguy hiểm – vừa thù, vừa yêu, vừa muốn chiến thắng, vừa sợ thua cuộc. Và cô biết, đây mới chỉ là khởi đầu của một trò chơi mà cả hai sẽ không ai chịu nhường ai.
Ngoài giờ làm, cô rời phòng họp, nhưng ánh mắt Dương Khải vẫn đuổi theo từng bước chân của cô. Trong lòng Hà Linh, một thứ cảm giác kỳ lạ vừa hồi hộp, vừa nguy hiểm dâng lên. Một cuộc đấu trí, một cuộc chiến tình cảm vừa bắt đầu, và cô biết, không ai trong họ có thể thoát khỏi vòng xoáy này một cách dễ dàng.