Sáng hôm sau, Lục Dạ bước vào sảnh guild, vẫn còn dư âm cảm giác chiến thắng nhiệm vụ “Thánh Cung Băng Vũ” hôm qua. Mọi người đang rôm rả trao đổi chiến lược, khoe điểm damage và các pha né skill đẹp mắt. Cô vừa đặt tay lên bàn phím, dòng chat quen thuộc của Hàn Thần đã xuất hiện:
"Lục Dạ, chuẩn bị cho nhiệm vụ guild mới. Guild khác đang chờ sẵn."
Cô hít sâu, nhấn nút đi đến vị trí của Hàn Thần. Anh đứng đó, ánh mắt xanh lạnh nhưng sâu thẳm, khiến tim cô vẫn rung lên. Trái tim cô vừa háo hức, vừa lo lắng: guild đối thủ lần này mạnh hơn, và cô không thể tránh khỏi cạnh tranh trực tiếp.
Ngay khi bước vào dungeon, không khí căng thẳng bao trùm. Dungeon hôm nay có tên "Tháp Phong Lôi – Thử thách cấp cực cao", nơi mà chỉ cần một sơ suất, cả guild sẽ thất bại. Guild đối thủ đã xuất hiện từ trước, lườm nhìn guild của cô với ánh mắt không che giấu sự cạnh tranh.
Trong khi chuẩn bị chiến đấu, một thành viên guild đối thủ nhắn trong chat:
"Cô mới tham gia mà đã được Hàn Thần chỉ dẫn nhiều vậy, guild của cô chắc chắn sẽ thắng."
Lục Dạ đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô không ngờ vài lần hợp tác trước đây đã tạo ra hiểu lầm trong guild khác. Cảm giác vừa bối rối vừa hồi hộp lan tỏa.
Hàn Thần bước tới, ánh mắt nghiêm túc, giọng điềm tĩnh nhưng uy quyền:
"Cô ấy tiến bộ nhờ nỗ lực, không phải nhờ ưu ái cá nhân. Chỉ cần tập trung nhiệm vụ."
Cô thầm thở phào. Anh vẫn luôn bảo vệ cô, không chỉ trong game mà cả trước những hiểu lầm nhỏ.
Dungeon mở ra, bầu không khí lạnh lẽo, quái vật xuất hiện liên tục. Guild của họ vừa né skill, vừa phối hợp đánh boss, vừa tránh guild đối thủ cản trở. Lục Dạ run run, nhưng Hàn Thần luôn đứng gần, hướng dẫn từng chiêu, nhấn skill kịp thời, bảo vệ cô trong những tình huống nguy hiểm.
Trong lúc combat, một thành viên guild đối lập tỏ ra quá mạnh, khiến team họ bị rối. Lục Dạ cố gắng phối hợp, né chiêu, nhấn skill chuẩn xác. Hàn Thần nhấn chat:
"Rất tốt. Cứ thế tiếp tục."
Cô đỏ mặt, tim rộn ràng. Không chỉ vì lời khen, mà còn vì cách anh luôn dõi theo, tin tưởng và bảo vệ. Cô nhận ra cảm giác này đã vượt ra ngoài game, lan vào trái tim cô một cách tinh tế nhưng mạnh mẽ.
Trong lúc chiến đấu, guild đối thủ dùng chiến thuật áp sát, làm team của họ bị áp lực. Lục Dạ bị một chiêu mạnh đánh trúng, chuẩn bị mất HP nặng. Hàn Thần lao tới, dùng skill tạo khiên ánh sáng, chắn cho cô. Cô nhìn anh, trái tim nhói lên: “Anh… lúc nào cũng đúng lúc xuất hiện để cứu mình.”
Sau một trận combat căng thẳng, họ tiến sâu vào dungeon. Hàn Thần nhắn chat:
"Chú ý lối đi phía trước, có bẫy ẩn. Tôi dẫn em qua."
Cô đi theo, cảm giác từng bước đi đều gần gũi anh hơn. Khoảnh khắc này khiến trái tim cô rộn ràng. Mỗi khi anh hướng dẫn, mỗi khi skill che chắn hay bảo vệ, cô đều cảm nhận cử chỉ sủng nhẹ nhưng đầy ấm áp, khiến cô vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Đến khi boss cuối xuất hiện, sức mạnh vượt xa tưởng tượng. Guild phải hợp lực để né chiêu, phối hợp skill chuẩn xác. Hàn Thần điều phối team đi đúng vị trí, nhấn skill kịp thời, vừa bảo vệ cô vừa dồn sát thương vào boss. Cô phối hợp nhịp nhàng, lần đầu cảm nhận được cảm giác “đôi cánh” khi làm việc cùng ai đó mà nhịp tim hòa cùng nhau.
Giữa lúc combat, Hàn Thần bất ngờ nhắn nhỏ ngoài chat:
"Đừng quá mệt. Nếu cần, tôi sẽ che chắn cho em."
Cô đỏ mặt, tim nhói nhói, cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào. Lần đầu tiên, ngoài lời nhắn, cô còn nhận ra sự quan tâm tinh tế, vừa sủng vừa nghiêm túc.
Cuối cùng, sau nhiều giờ phối hợp, guild của họ đánh bại boss cuối, hoàn thành nhiệm vụ cấp cực cao. Các thành viên reo hò, nhưng cô chỉ nhìn Hàn Thần, tim vẫn còn rung động. Anh nhắn:
"Hôm nay em làm rất tốt. Không chỉ trong game, mà cả nhịp tim em cũng phối hợp hoàn hảo."
Cô bật cười, đỏ mặt, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp người. Trước đây, cô từng nghĩ rằng game chỉ là trò chơi, nhưng bây giờ, từng chiêu, từng khoảnh khắc bên Hàn Thần đã tạo nên một thế giới vừa hồi hộp, vừa lãng mạn, vừa ấm áp.
Khi offline, họ đứng trên ban công guild, nhìn thành phố ảo lung linh ánh đèn. Hàn Thần bất ngờ kéo cô lại gần, đặt tay lên vai cô một cách nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa:
"Hôm nay em thực sự xuất sắc. Tôi tự hào về em."
Cô mỉm cười, tim nhói nhói, cúi đầu e lệ: “Anh… sao lúc nào cũng khiến mình cảm thấy vừa lo, vừa vui, vừa ngọt ngào như vậy.”
Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng, tạo cảm giác vừa uy quyền vừa ấm áp. Cô nhận ra, ngoài game, ngoài chiến thắng, cảm giác được bảo vệ và sủng chiều mới là điều khiến trái tim cô rung động sâu nhất.
Đêm xuống, ánh đèn thành phố phản chiếu trên cửa sổ, Lục Dạ ngồi bên bàn, lòng tràn ngập cảm xúc. Hiểu lầm trong guild trước đây đã được giải quyết, thử thách mới đã hoàn thành, và trái tim cô đã mở ra một chương mới: mối quan hệ vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào, vừa sủng với Hàn Thần, người bạn trai cũ, giờ là người không thể thiếu.
Cô mỉm cười, biết rằng hành trình này sẽ còn nhiều thử thách, nhiều cảm xúc, và nhiều khoảnh khắc rung động hơn nữa, nhưng trái tim cô đã sẵn sàng để bước tiếp, cùng Hàn Thần, trong game và ngoài đời.