người yêu cũ là tổng giám đốc của tôi

Chương 3: Gặp lại Tổng Giám Đốc Thẩm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ hai của tuần mới, thành phố A vẫn chưa kịp dứt khỏi làn sương nhạt. Mặt trời lấp ló sau tòa cao ốc, ánh sáng xiên qua khung kính trong văn phòng tầng mười tám, rọi xuống tấm sàn gỗ sáng bóng. Hạ đứng bên cửa sổ, tách cà phê trong tay vẫn còn bốc khói, nhưng lòng cô thì lạnh hơn bao giờ hết.

Một tuần trôi qua kể từ khi cô chính thức làm việc tại Thẩm Thị. Mọi thứ đều đi đúng quy trình, công việc dần ổn định, đồng nghiệp bắt đầu bớt soi mói về thân phận cũ của cô. Nhưng chỉ có một điều khiến cô luôn phải nhắc mình: phải giữ khoảng cách với người đàn ông tên Thẩm Dương Trạch.

Anh là cấp trên, là tổng giám đốc, là người mà cô không nên đến gần dù chỉ một bước.

Cửa phòng bật mở, tiếng giày cao gót vang đều.

“Cô Lâm, Tổng giám đốc đang gọi cô lên họp.”

Cô trợ lý thư ký – người phụ nữ ngoài ba mươi, dáng người thanh lịch – nhìn cô, giọng điềm tĩnh.

“Dạ, tôi biết rồi.”

Hạ cất tài liệu, chỉnh lại áo vest, hít sâu một hơi rồi đi theo cô thư ký lên tầng trên cùng – tầng 20, nơi văn phòng riêng của Thẩm Dương Trạch nằm chiếm trọn nửa diện tích.

Thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra, và Hạ một lần nữa bước vào không gian mà cô từng thuộc về. Căn phòng quen thuộc đến nỗi mỗi chi tiết đều gợi lại ký ức: bộ sofa xám bạc, giá sách gỗ lim, bức tranh phong cảnh treo ở tường đối diện – tất cả đều không thay đổi.

Chỉ có chủ nhân của nó… đã khác.

Anh ngồi sau bàn làm việc, dáng cao lớn, ánh sáng chiếu lên gương mặt lạnh lùng. Cổ tay áo sơ mi trắng cuộn lên, để lộ đường gân xanh mờ mờ trên cánh tay. Cô nhìn thấy cả sự mỏi mệt ẩn sâu sau dáng vẻ nghiêm nghị ấy.

“Ngồi đi.” – Anh nói, không nhìn lên.

“Vâng, thưa Tổng giám đốc.”

Giọng anh trầm, mang âm sắc khàn khàn quen thuộc từng khiến cô mê mẩn. Hạ cố giữ bình tĩnh, đặt tập hồ sơ xuống bàn.

“Đây là báo cáo tiến độ dự án A3. Tất cả dữ liệu tuần trước đều đã cập nhật.”

Anh gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình. “Tôi xem rồi. Cô làm tốt.”

Cô hơi sững người. Anh – người luôn lạnh như băng – vừa khen cô ư?

Cảm giác lạ lẫm len nhẹ vào tim, nhưng cô vội dập tắt. “Cảm ơn Tổng giám đốc.”

Anh ngẩng đầu. Ánh mắt họ chạm nhau – thẳng, sâu, và đầy những điều không nói thành lời.

Trong giây phút ấy, Hạ có cảm giác như thời gian quay ngược. Lần cuối cùng họ nhìn nhau thế này là trong đêm mưa ba năm trước, khi cô rời đi, để lại chiếc nhẫn trên bàn làm việc của anh.

Ký ức ấy ập đến bất ngờ khiến hơi thở cô khựng lại.

“Có vấn đề gì sao?” – Anh hỏi, ánh mắt như muốn xuyên qua tâm trí cô.

“Không có.” – Cô tránh nhìn, giọng bình thản – “Nếu không còn việc gì, tôi xin phép trở về vị trí.”

“Khoan.” – Anh cất lời, giọng điềm nhiên mà mang mệnh lệnh. – “Cô ở lại họp với tôi và bộ phận marketing. Dự án A3 sắp đến giai đoạn ký kết, tôi muốn cô trình bày phần tổng hợp dữ liệu.”

Cô khẽ chau mày, nhưng không từ chối. “Vâng.”

Mười phút sau, phòng họp tầng hai mươi đông kín. Những gương mặt lãnh đạo cao cấp ngồi quanh bàn tròn, mỗi người đều mang vẻ căng thẳng. Hạ ngồi cách anh hai ghế, tập trung trình chiếu bảng thống kê.

Giọng cô vang đều, rõ ràng, không run dù cảm nhận ánh nhìn của anh thỉnh thoảng dừng lại nơi cô.

Khi cô kết thúc phần trình bày, một giám đốc bộ phận đứng lên:

“Dữ liệu phần ba có sai lệch so với số liệu bên đối tác, cô có thể giải thích?”

Hạ điềm tĩnh. “Sai lệch là do thời điểm cập nhật khác nhau. Tôi đã kiểm tra và bổ sung bản mới nhất trong phụ lục hai.”

“Cô chắc chứ?”

“Chắc chắn. Tôi đã gửi cho bộ phận tài chính xác nhận lại sáng nay.”

Một phút im lặng trôi qua. Rồi chính Thẩm Dương Trạch lên tiếng:

“Cô ấy nói đúng. Tôi vừa xem mail từ Levison xác nhận thống nhất dữ liệu. Không còn sai sót.”

Không khí trong phòng lắng xuống. Mọi ánh mắt chuyển hướng sang cô, rồi nhìn lại anh. Sự tin tưởng rõ ràng ấy khiến tim cô khẽ dao động.

Anh ít khi lên tiếng bảo vệ ai, càng không phải là nhân viên mới. Vậy mà lần này…

Cuộc họp kết thúc. Khi mọi người ra về, anh vẫn ngồi đó. Cô thu dọn tài liệu, định đi thì anh cất lời:

“Lâm Hạ, ở lại một chút.”

Cô khựng lại. “Tổng giám đốc có việc gì ạ?”

Anh đứng dậy, bước chậm đến gần cô. Mùi hương bạc hà nhẹ thoảng qua, quen thuộc đến mức khiến tim cô run lên.

“Cô làm tốt lắm.” – Anh nói khẽ – “Nếu là ba năm trước, chắc cô sẽ không bình tĩnh như thế.”

Cô siết chặt tay. “Người ta phải lớn lên thôi, thưa Tổng giám đốc.”

Anh nhìn cô, ánh mắt chứa chút gì đó như tiếc nuối, như khát khao mà anh cố giấu.

“Ba năm… có quá dài không, Lâm Hạ?”

“Đủ dài để quên đi mọi thứ.” – Cô đáp, nụ cười nhạt nhưng kiên định.

Anh khẽ cười. “Thật sao?”

Cô không trả lời. Bước chân vội vàng rời khỏi phòng họp, tim đập loạn xạ. Cửa khép lại, anh vẫn đứng đó, ánh mắt đuổi theo dáng cô xa dần.

Em quên thật sao, Hạ?

Chiều hôm ấy, cô nhận được lời mời ăn tối từ nhóm đồng nghiệp mới. Cô từ chối, lấy lý do mệt, rồi ra khỏi công ty. Gió cuối thu thổi mạnh, khiến mấy sợi tóc bay loà xoà.

Cô đi bộ dọc theo con đường ven sông, nơi ánh đèn vàng phản chiếu mặt nước. Ba năm rồi, nơi này vẫn yên ả như thế, chỉ khác là người đứng nhìn đã không còn như xưa.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ:

[Đến quán cà phê tầng 1, khách sạn Riverview. Tôi muốn nói chuyện.]

Cô ngần ngại. Không cần đoán, cô cũng biết ai gửi.

Mười phút sau, cô đứng trước quán cà phê sang trọng ấy. Bên trong, Thẩm Dương Trạch ngồi ở góc cạnh cửa sổ, dáng người cao thẳng, tay cầm ly cà phê đen. Ánh đèn vàng phủ lên khuôn mặt anh, nửa sáng nửa tối.

Cô bước đến. “Tổng giám đốc gọi tôi có việc gì?”

“Ngồi đi.”

Anh ra hiệu cho phục vụ, gọi thêm một ly latte cho cô. Hạ lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không có nhiều thời gian.”

“Vẫn như cũ, thích latte ít đường.” – Anh mỉm cười nhạt. – “Ba năm rồi mà khẩu vị không đổi.”

Cô hơi khựng. “Tổng giám đốc, chúng ta không cần nhắc chuyện cũ.”

Anh nhìn thẳng cô, giọng trầm: “Tôi chỉ muốn hỏi, tại sao lại quay về?”

Cô đáp không chần chừ: “Vì công việc.”

“Không vì tôi?”

Cô bật cười, nhưng trong mắt là cơn sóng dữ. “Anh nghĩ mình có sức hút đến thế sao?”

Anh im lặng vài giây, rồi khẽ nói: “Ngày em đi, anh không kịp giữ.”

Cô cắt ngang: “Vì anh bận ký quyết định thâu tóm công ty của cha tôi.”

Không khí như đông cứng. Tiếng nhạc nhẹ trong quán vang lên, nhưng giữa họ chỉ còn im lặng.

Anh đặt ly cà phê xuống, giọng khàn đi:

“Em chưa bao giờ nghe lời giải thích của anh.”

“Tôi không cần. Dù anh có lý do gì, kết quả vẫn như nhau.”

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu như vực. “Nếu anh nói người hại công ty Lâm Thị không phải anh, em có tin không?”

Cô sững người. “Anh nghĩ tôi còn muốn nghe lời dối trá ấy sao?”

“Không phải dối trá.” – Anh nói chậm rãi – “Anh từng nghi ngờ có nội gián trong ban tài chính Lâm Thị. Nhưng khi anh tìm ra, đã muộn. Người đó đã trốn sang Canada cùng tài sản. Mọi bằng chứng khi ấy đều đổ về phía anh.”

Cô im lặng. Tim cô loạn nhịp, nhưng lý trí vẫn giữ chặt. “Anh nói những điều này để làm gì?”

“Để em biết, anh chưa từng phản bội em.”

Cô đứng dậy. “Nhưng anh cũng chưa từng tin tôi.”

Anh vươn tay, nhưng cô đã quay đi.

Khi bóng cô khuất sau cánh cửa kính, anh mới rũ người xuống ghế, bàn tay vẫn siết chặt ly cà phê nguội ngắt.

Trời bắt đầu mưa. Hạ bước nhanh trên vỉa hè, cơn gió lạnh buốt quất vào má. Nước mưa hòa vào giọt nước nơi khóe mắt, chẳng biết là mưa hay nước mắt.

Ba năm, cô đã tự nhủ hàng trăm lần rằng mình không còn yêu, không còn quan tâm. Nhưng chỉ một cuộc gặp gỡ, mọi thứ như vỡ òa.

Về đến nhà, cô ngồi thụp xuống ghế, gỡ giày, mồ hôi và nước mưa dính trên tóc. Cô mở tủ, nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ chứa chiếc nhẫn bạc cũ.

Cô đã định vứt nó đi nhiều lần, nhưng rồi lại giữ. Có lẽ vì sâu thẳm, cô vẫn chưa thể cắt đứt hoàn toàn.

Đêm đó, cô không ngủ được. Tiếng mưa rơi lộp độp ngoài ban công hòa cùng tiếng kim đồng hồ tích tắc. Trong đầu cô, hình ảnh người đàn ông ấy cứ lặp lại – ánh mắt, giọng nói, và cả câu nói cuối cùng.

Anh chưa từng phản bội em.

Cô khẽ nhắm mắt, thở dài. “Thẩm Dương Trạch, anh vẫn luôn biết cách khiến người khác không yên.”

Sáng hôm sau, Hạ đến công ty sớm. Cô muốn làm việc nhiều hơn, để đầu óc không còn nghĩ ngợi. Nhưng vừa bước vào sảnh, cô thấy anh đang nói chuyện với vài giám đốc cấp cao. Ánh mắt họ chạm nhau thoáng chốc. Anh mỉm cười nhẹ, như không hề có chuyện gì xảy ra.

Cô khẽ cúi đầu, đi thẳng vào thang máy.

Tim cô vẫn chưa học được cách thờ ơ.

Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô chợt hiểu rằng, cuộc gặp gỡ này chỉ mới bắt đầu. Và có lẽ, dù cô cố gắng trốn tránh đến đâu, số phận vẫn sẽ kéo họ về cùng một quỹ đạo — lần nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×