nguyệt hồn mafia

Chương 9: Bóng đen mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những ngày yên bình, Trần Nguyệt cảm nhận một luồng bất an không rõ nguồn gốc. Cô đứng trên sân thượng, nhìn thành phố tràn đầy ánh đèn rực rỡ, nhưng lòng lại nặng trĩu.

Phong bước đến, ánh mắt nghiêm nghị: “Nguyệt, tôi cũng cảm nhận được. Có điều gì đó đang xảy ra. Dù chúng ta vừa đánh bại âm mưu lớn trước, thế giới ngầm không bao giờ thực sự bình yên.”

Nguyệt gật đầu, tay siết chặt khẩu súng. “Phong… liệu chúng ta sẽ phải đối mặt với ai đây?”

Phong nhìn xa xăm, giọng trầm: “Chưa rõ. Nhưng tôi chắc chắn rằng, đây sẽ là một thử thách không nhỏ, và chúng ta phải luôn cảnh giác. Diệp Thanh đã phát hiện một số dấu hiệu bất thường, có vẻ là một kẻ thù mới, thông minh và nguy hiểm hơn những gì chúng ta từng gặp.”

Ngay lập tức, họ triển khai phương án trinh sát. Diệp Thanh cung cấp thông tin: những vụ cướp, các nhóm mafia nhỏ xuất hiện, và một nhân vật bí ẩn đứng sau điều khiển tất cả.

Phong và Nguyệt quyết định đi điều tra, tiếp cận các địa điểm nghi vấn. Trên đường, họ đối mặt các tay sai tinh nhuệ, nhưng nhờ phối hợp ăn ý, cả hai vượt qua mọi nguy hiểm. Ánh mắt, cử chỉ, phản xạ của họ phối hợp như một thể thống nhất.

Trong lúc truy tìm manh mối, Nguyệt bị một tên sát thủ áp sát bất ngờ. Cô kịp né, nhưng nhịp tim vẫn đập mạnh. Phong lao tới, hạ gục kẻ tấn công chỉ trong vài giây. Nguyệt nhìn anh, vừa sợ hãi vừa nể phục. “Phong… anh luôn xuất hiện đúng lúc.”

Phong nắm tay cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Bởi vì tôi luôn ở bên cô. Dù có chuyện gì xảy ra, Nguyệt, cô không bao giờ đơn độc.”

Những dấu hiệu cho thấy kẻ đứng sau là một nhân vật giấu mặt, sở hữu trí tuệ và tàn nhẫn, đang lên kế hoạch lật đổ cả thế giới ngầm hiện tại. Cuộc đối đầu tiếp theo hứa hẹn nguy hiểm hơn, và cả hai phải chuẩn bị mọi phương án, vừa chiến đấu vừa bảo vệ những người thân yêu.

Sau khi trở về dinh thự, Nguyệt và Phong ngồi bên nhau trong phòng khách, tay trong tay. Cảm giác bình yên xen lẫn hồi hộp bao trùm, bởi nguy hiểm vẫn rình rập ngoài kia, nhưng giờ đây họ đã học cách dựa vào nhau.

“Phong… em cảm thấy an toàn khi có anh bên cạnh,” Nguyệt nói, giọng dịu dàng nhưng đầy xúc động.

Phong mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô: “Và tôi cũng vậy, Nguyệt. Dù kẻ thù có nguy hiểm đến đâu, tôi vẫn sẽ bảo vệ cô. Đây là lời hứa của tôi.”

Nguyệt tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim hòa nhịp. “Em biết… chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ.”

Phong cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, một cử chỉ vừa lãng mạn vừa bảo vệ: “Chúng ta đã chứng minh rằng, khi ở bên nhau, chúng ta mạnh mẽ hơn bất cứ ai.”

Nguyệt mỉm cười, mắt sáng lên. Cô cảm nhận tình yêu và sự tin tưởng lan tỏa khắp cơ thể. “Phong… em yêu anh.”

Phong nhìn cô, đôi mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm: “Tôi cũng yêu cô, Nguyệt. Và từ giờ, không gì có thể chia cắt chúng ta.”

Khoảnh khắc ấy, trong ánh đèn dịu và tiếng gió nhẹ, họ ngồi bên nhau, không cần lời nói nhiều. Mọi thứ được nói ra bằng ánh mắt, hơi thở, và cảm giác tồn tại của nhau. Cả hai nhận ra, dù thế giới ngoài kia vẫn đầy nguy hiểm, họ đã tìm thấy điểm tựa, niềm tin và tình yêu sâu sắc, đủ để vượt qua mọi thử thách phía trước.

Nguyệt nắm chặt tay Phong, cảm giác an toàn lan tỏa: “Phong… dù chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn đứng bên anh.”

Phong mỉm cười, ôm chặt cô: “Và tôi cũng vậy, Nguyệt. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt tất cả, không sợ hãi, không nghi ngờ. Chỉ có chúng ta, cùng nhau.”

Trong ánh sáng dịu của đèn, họ nhìn nhau, trái tim hòa nhịp. Bóng đen có thể xuất hiện, thử thách có thể đến, nhưng tình yêu và sự tin tưởng đã làm họ trở nên bất khả chiến bại.

Hết chương 9.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×