Sương đêm dày đặc phủ trắng Trường An. Ánh trăng đỏ mờ ảo soi trên mái ngói rêu phong, chiếu xuống mặt hồ lặng như gương. Từng đợt gió lạnh thổi qua, làm lá ngô đồng rung rắc, tạo thành âm thanh như tiếng thở của cả thành phố.
Nguyệt Linh đứng trước Ngọc Hồ Thượng, nơi bùa chú cổ xưa phát sáng nhấp nháy, tạo thành trận đồ huyền bí xoáy quanh mặt hồ. Hồn hồ Bạch Tẫn trong cô khẽ gầm, ánh bạc lóe lên mạnh mẽ, như muốn bảo vệ chủ nhân khỏi nguy hiểm đang rình rập.
“Chúng ta phải giải bùa này để tiếp cận bí thuật cổ,” – Trường Tư nói khẽ, ánh mắt tím nhạt nhưng quyết liệt. “Kiếp trước, nơi đây từng là nơi phong ấn hồn hồ và lưu giữ những bí thuật chưa được ai khám phá.”
Nguyệt Linh hít một hơi thật sâu, đôi tay đặt lên mặt hồ. Ánh sáng đỏ từ trăng giao hòa với ánh bạc hồn hồ, tạo thành cầu nối giữa trần thế và cõi âm, vừa huyền bí vừa rối rắm. Cô nhắm mắt, niệm chú:
“Âm dương hòa hợp, trói linh hồn lạc, mở ra bí thuật cổ xưa.”
Ngay lập tức, mặt hồ rung chuyển dữ dội. Từ đáy hồ, hàng loạt linh hồn nhỏ lơ lửng nổi lên, ánh mắt trống rỗng nhìn họ như cầu cứu. Ánh sáng đỏ – bạc – tím từ tay Nguyệt Linh và thanh kiếm Trường Tư hòa vào nhau, phong ấn linh hồn lạc tạm thời, nhưng trận đồ vẫn xoáy lên dữ dội.
Bỗng, từ bóng tối, một luồng khí đen đặc quánh bùng lên, hình thành bóng dáng cao lớn, mắt đỏ rực – Hàn Ngọc trở lại, hồn khí dữ dội và quyền lực áp đảo. Ánh mắt hắn tràn đầy hận tình, hướng thẳng về Trường Tư:
“Ngươi dám chạm đến bí thuật cổ xưa sao? Trường An sẽ ngập trong oan hồn!”
Trường Tư không đáp, chỉ lao tới, kiếm lóe sáng xanh tím va chạm với hồn khí đen. Cả không gian rung chuyển, lá ngô đồng rơi rắc dữ dội. Ánh sáng đỏ từ Nguyệt Linh bùng lên, phong ấn Hàn Ngọc tạm thời.
Nguyệt Linh cảm nhận sức mạnh Bạch Tẫn hòa vào năng lượng bản thân, niệm chú mạnh hơn. Từng ký tự trên bùa chữ Ngọc phát sáng rực rỡ, tạo thành trận đồ phong ấn tối cao. Hồn khí Hàn Ngọc quẫy đạp, nhưng bị trói chặt trong ánh sáng đỏ – bạc – tím giao hòa.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức kiếp trước tràn về: Trường Tư và Nguyệt Linh từng đứng nơi đây, máu nhuộm trăng đỏ, lời thề chưa hoàn tất, hồn hồ và pháp sư Hàn Ngọc giao tranh dữ dội. Lần này, hiện tại và quá khứ hòa làm một, cho họ cơ hội sửa sai.
Nguyệt Linh thở hổn hển, tay vẫn đặt trên hồn hồ. “Bạch Tẫn… cùng ta!” – cô hét. Ánh sáng từ hồn hồ bùng lên mạnh mẽ, tạo thành vòng phong ấn hoàn chỉnh, trói hồn khí Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc gầm lên, hình bóng dần co lại, hồn khí bị trấn áp trong trận bùa chữ Ngọc. Trường Tư hạ kiếm, giọng thở dốc:
“Nguyệt Linh… lần này chỉ tạm thời, nhưng chúng ta đã mở ra bí thuật cổ xưa, và giải cứu thêm nhiều linh hồn.”
Nguyệt Linh gật đầu, đôi mắt pha bạc đỏ. “Ta biết. Nhưng lần tới… chúng ta sẽ còn phải đối mặt nhiều thử thách hơn, và cả định mệnh kiếp trước lẫn lời nguyền Trừ Yêu.”
Bên ngoài, lá ngô đồng rơi rắc, ánh trăng đỏ nhạt dần sau mây. Trong khoảnh khắc ấy, Nguyệt Linh, Trường Tư và Bạch Tẫn đứng giữa định mệnh, kiếp trước và hiện tại, biết rằng hành trình giải cứu linh hồn vẫn còn dài, và Trường An sẽ còn chứng kiến nhiều biến cố chưa từng có.
Hồn Bạch Tẫn nhìn Nguyệt Linh, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén, nhắc nhở rằng sức mạnh của họ còn phải trải qua nhiều kiếp nạn mới có thể hòa hợp hoàn toàn.
Trường Tư đứng bên, tay siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt u buồn nhưng quyết tâm:
“Dù lời nguyền ngăn cấm, trái tim ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi. Kiếp này… chúng ta sẽ không thất bại.”
Mặt hồ lặng yên trở lại, nhưng hồn khí Hàn Ngọc vẫn rình rập đâu đó, nhắc nhở rằng nguy cơ chưa chấm dứt, và Trường An vẫn chưa bình yên.