nhẫn nhịn không có trong từ điển đời tôi

Chương 12: Nhẫn Nhịn Không Có Trong Từ Điển Đời Tôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những ngày tháng căng thẳng vì vụ kiện, tôi dần lấy lại sự bình tĩnh và tập trung phát triển công việc. Tuy nhiên, cuộc sống của tôi không chỉ bị ảnh hưởng bởi những kẻ cạnh tranh bên ngoài mà còn bởi những rạn nứt âm thầm trong chính gia đình.

Mẹ tôi đã bình phục sau cơn bạo bệnh và dần trở lại cuộc sống bình thường, nhưng không khí trong nhà lại có vẻ căng thẳng hơn trước. Bà vẫn là trụ cột vững chắc về mặt tinh thần cho tôi, nhưng những cuộc nói chuyện với người thân khác lại khiến tôi cảm nhận được sự khác biệt lớn.

Một buổi chiều, khi tôi đang thu dọn giấy tờ trong phòng khách, chị gái tôi – Vương Phụng Mai – đến thăm. Bề ngoài chị vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự nghi hoặc và xa cách.

“Nguyệt Dã, chị muốn nói chuyện với em về chuyện thừa kế,” chị mở lời, giọng khá nghiêm túc.

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Chuyện thừa kế sao? Mẹ đã nói rõ rồi, tài sản đều thuộc về em.”

“Chị biết vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng mấy năm qua, chị đã có những đóng góp không nhỏ cho gia đình và công ty. Em nghĩ sao nếu chúng ta cùng nhau quản lý tài sản này, chia sẻ trách nhiệm?” Chị nói, cố gắng tỏ ra hợp lý.

Tôi thở dài, hiểu rằng những lời này không chỉ đơn thuần là đề xuất. Nó chứa đựng sự đố kỵ và tham vọng mà tôi đã phần nào cảm nhận được từ lâu.

“Chị Mai, mẹ đã có quyết định rõ ràng. Em sẽ không để chuyện này làm rạn nứt tình cảm gia đình, nhưng tài sản và công việc là trách nhiệm của em.” Tôi nói cứng rắn.

Chị nhìn tôi một lúc lâu, rồi lặng lẽ rời đi mà không nói thêm lời nào. Tôi biết đây chỉ là bước đầu tiên trong những thử thách nội bộ mà tôi phải đối mặt.

Ngày hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn ẩn danh gửi đến điện thoại, cảnh báo tôi hãy cẩn trọng với những người xung quanh. Tôi không biết ai đã gửi, nhưng rõ ràng là có ai đó đang muốn lợi dụng sự bất đồng trong gia đình để làm tổn hại tôi.

Tôi quyết định sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến mình và mẹ. Tôi lên kế hoạch mời chị gái và những thành viên trong gia đình đến một bữa cơm thân mật để nói chuyện thẳng thắn.

Buổi tối hôm đó, không khí ban đầu có phần căng thẳng, nhưng tôi cố gắng tạo ra không gian ấm cúng và chân thành. Tôi nói với tất cả mọi người rằng: “Gia đình là nơi để yêu thương và đồng hành, không phải nơi để tranh chấp và chia rẽ. Em mong mọi người có thể hiểu và tôn trọng quyết định của mẹ cũng như của em.”

Chị gái tôi nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Dường như có sự thay đổi trong lòng chị.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa chúng tôi không thể trở lại như xưa ngay lập tức. Sự rạn nứt vẫn còn đó, âm thầm tồn tại trong những khoảng lặng và cái nhìn không nói ra.

Nhưng tôi không cho phép bản thân bị suy sụp. Tôi vẫn phải tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, dù là đơn độc hay có đồng hành.

Một ngày nọ, khi mẹ và tôi cùng nhau dạo quanh khu vườn nhỏ sau nhà, bà nói với tôi bằng giọng nhẹ nhàng: “Con à, cuộc đời không phải lúc nào cũng bằng phẳng. Nhưng mẹ tin con sẽ vượt qua tất cả vì con có trái tim mạnh mẽ và ý chí kiên cường.”

Tôi nhìn mẹ, cảm nhận được sự yên bình và hy vọng trong lời nói ấy. Gia đình dù có lúc khó khăn, cũng vẫn là nơi để trở về, để tiếp tục yêu thương và chữa lành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.