Mỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...!
Tôi là Mía!
Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía...
Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...
Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp.
Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23 tháng 9, cậu ấy bước vào lớp với bộ quần áo màu đen từ trên xuống dưới, ngồi một mình bên dãy bàn bên cạnh. Ừm, nhìn sơ qua cũng gọi là có chút đẹp trai đi.:)Tôi cũng chẳng biết cơ duyên nào mà đúng hôm đầu tiên cậu ấy đi học, cô giáo dạy địa lại bảo cậu ấy lên ngồi cạnh tôi để làm bài tập. Cậu ấy từ lúc bước vào lớp cho tới khi ngồi cạnh tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ôn thần hắc ám đó. Tôi khi ấy quả thật không thích cậu ấy, không thích một chút nào...
Mấy hôm sau đó, cậu ấy vẫn ngồi một mình một bàn bên dãy bàn bên cạnh, chốc chốc ôm điện thoại, không nói với ai câu nào. Mãi cho tới một hôm, tôi đang ngồi yên vị ở bàn của mình, cậu ấy từ ngoài cửa bước vào liền tiến tới chỗ tôi rồi bảo: " Cho tớ ngồi cùng với!" Cha mẹ ơi, tôi khi ấy không nói không rằng liền kéo ghế dọn chỗ cho cậu ấy vào ngồi phía trong, tự cảm thấy bản thân quá dễ dãi rồi...
Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ chỉ xin ngồi nhờ một hôm đó thôi, ai ngờ hôm sau tôi đến lớp muộn, vừa vào đã thấy cậu ấy ngồi một đống ở bàn tôi rồi. Bao năm qua tôi chưa từng có bạn cùng bàn, dù là trai hay gái cũng chỉ ngồi cạnh một vài buổi là xong. Tôi cứ ngồi một mình ở góc bàn thứ hai của dãy bàn đối diện với giáo viên, không hề di chuyển sang chỗ khác cứ như chỗ đó định sẵn là của riêng tôi vậy. Tự nhiên bây giờ ở đâu lại lòi ra cậu bạn cùng bàn, trong tôi cứ đặt ra rất nhiều câu hỏi... "Tại sao cậu ấy lại ngồi ở đây?", "Tại trong còn rất nhiều chỗ trống không ngồi, lại chọn ngồi với mình?", "Tại sao không ngồi cùng ai khác mà nhất định phải là mình?"...
Có hàng tá câu hỏi muốn hỏi cậu ấy, nhưng tôi sẽ để dành cho sau này vậy. Sau này, nếu lỡ có gặp lại cậu ấy ở đâu đó, bất giác mỉm cười, bất giác sẽ hỏi cậu ấy: "Tại sao năm đó lại chọn ngồi cùng bàn với mình?":) Còn nhớ hôm đó là tiết lí, cậu ấy nghe giảng chán quá nên lấy tay chống lên trán mà ngủ thiếp đi. Tôi nhìn cậu ấy, đầu gật gù nhưng mắt thì nhắm tịt, mái tóc đen huyền, sống mũi cao vút, lại thêm cặp lông mi dài mà rậm. Tự nhiên tôi cười, bình thường cậu ấy lạnh lùng chảnh chó như vậy, thế mà khi ngủ lại trở nên đáng yêu như một đứa trẻ. Chẳng hiểu sao, tôi có chút rung động... Tôi nhớ hôm ấy rõ ràng là ban đêm, nhưng vẫn bị cảm nắng.
Nhưng tôi từ khi nào tôi bắt đầu thích cậu ấy?
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, cậu bận chiếc áo sơ mi màu tôi thích... Lúc nào cũng vậy, tôi luôn bị thu hút bởi những người con trai mặc áo sơ mi trắng. Mặc dù với chiều cao tầm 1m60 của cậu ấy chưa đủ để gọi là soái ca, nhưng ngay từ khoảnh khắc nhìn cậu ấy bận sơ mi trắng đứng dưới ánh nắng vàng, tôi biết mình sắp sửa rơi vào cảnh thất tình rồi.
Chúng tôi đã lâu lắm chưa gặp nhau...!
Con người ta, ai cũng có riêng cho mình một bí mật. Bí mật lớn nhất cuộc đời tôi chính là cậu ấy! Chẳng biết tự khi nào, có người nhắc tới tên cậu ấy, hai mắt tôi lại sáng lên...
Cậu ấy ấy hả? Ngoại trừ việc không thích tôi thì ngoài ra cái gì cũng xấu. Người thì một mẩu, vừa thấp lại vừa gầy. Trong khi đó mẫu người yêu lí tưởng tôi đặt ra phải cao trên mét bảy, cho dù không được sáu múi như người ta thì ít ra cũng trông lực lưỡng, mạnh mẽ. Nhìn lại cậu ấy cứ yểu điệu như con gái khiến đôi lúc tôi tự hỏi: "Thật ra cậu ta có phải đàn ông không vậy?"
Ừm, đã vậy lại còn nghiện game liên minh. Tính tình thì chảnh chó khó gần. Tưởng như bao nhiêu thứ xấu xa trên đời đều hội tụ vào một mình cậu ấy. Ừm, suy cho cùng chỉ được mỗi cái đẹp trai.
Tôi vốn dĩ không thích loại người như vậy, nhưng tôi lại thích cậu ấy!
Chúng tôi đến nay đã ngồi cùng bàn được 4 tháng. Nói 4 tháng cho rõ lâu nhưng thật ra số lần cậu ấy đi học chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi hay mắng ngầm cậu ấy rằng: "Thằng chó này, làm gì mà một tuần chỉ đi học mỗi 2 ngày?" Ừm, tôi gọi Crush của mình là "thằng chó"
Tôi biết cậu ấy thích học môn toán, và chỉ có mỗi môn toán thôi.
Biết rõ lịch trình của cậu ấy sẽ đến lớp vào thứ mấy, tất nhiên là những hôm có tiết toán rồi.
Biết cậu ấy hay đến vào lúc mấy giờ và giờ nào mà chưa thấy đến thì hôm ấy không cần phải đợi nữa.
Biết cậu ấy mà đi học thì lúc nào cũng mang theo đủ loại nước uống trên đời. Biết cậu ấy hay uống nhất là trà xanh đóng chai.
Biết cậu ấy thích sự yên tĩnh, ghét sự ồn ào, vì thế mà tôi lúc nào cũng im lặng khi có cậu ấy ngồi cạnh.
Tôi biết... biết về cậu ấy rất nhiều. Và cũng biết cậu ấy không - thích - tôi.
Chính vì cậu ấy không thích tôi nên mới im lặng như vậy. Vì cậu ấy không thích tôi nên cho dù chúng tôi có ngồi cùng bàn đi chăng nữa, cũng không có chuyện gì để nói. Vì cậu ấy không thích tôi nên đâu cần đến lớp đầy đủ làm gì. Vì cậu ấy không thích tôi, chính vì cậu ấy không thích tôi, chưa từng quan tâm đến tôi, nên mới không nhận ra tôi thích cậu ấy nhiều đến vậy.
Tôi từng mang trong lòng một ước muốn, muốn cậu ấy sẽ đi học đầy đủ hơn, muốn cậu ấy không còn lãnh đạm nữa, muốn cậu ấy sẽ hòa nhập với mọi người trong lớp, muốn tất cả các cuộc vui nào của chúng tôi cũng có sự xuất hiện của cậu ấy. Vì biết đâu... Biết đâu mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy sẽ khá khẩm hơn lúc này. Nhưng cậu ấy lại không...
Chúng tôi có quá nhiều điểm khác biệt, cho đến hiện tại chỉ có điểm chung duy nhất là sinh cùng ngày, cùng năm nhưng khác tháng... Cậu ấy thuộc cung Bảo Bình, còn tôi là Nhân Mã. Cũng từ đó mà tự đi tìm hiểu tính cách cậu ấy thông qua cung hoàng đạo, biết được con người cậu ấy lạnh lùng đã là bản chất rồi.
Tôi của trước đây từng phải lòng rất nhiều người, cứ đối xử tốt với tôi một chút, quan tâm tôi một chút là tôi lại rung động. Tôi chính là kiểu con gái mà thằng đéo nào cũng thích, kiểu con gái mà đã xấu lại còn thích trai đẹp. Con gái như tôi đúng thật là không có tiền đồ.
Nhưng rồi những chàng trai mà tôi thương trước đây cũng đều rời đi, chẳng để lại gì ngoài một mối quan hệ không - rõ - ràng. Tôi cũng đã buồn, đã tuyệt vọng, đã ngỡ như mình không thể sống thiếu họ. Sau đó thì không, tôi vẫn sống rất vui vẻ, dần dần quên đi những vết thương mà họ để lại.
Tôi chưa từng quên bất kì ai lướt qua cuộc đời mình. Cậu ấy cũng vậy, tôi biết rồi một ngày nào đó cậu ấy cũng sẽ vô cớ biến mất. Tôi bây giờ cũng sợ đến khi chúng tôi tốt nghiệp rồi, cậu ấy sẽ hoàn toàn biến mất, biến mất một cách tàn nhẫn, biến mất như chưa từng tồn tại. Rồi sẽ ổn cả thôi, có phải không? Rồi tôi sẽ lại thích một người khác, tôi đã được đĩnh sẵn là sẽ bị cậu ấy bỏ lỡ mà, phải không?
Tôi biết chúng tôi rồi sẽ không đi đến đâu. Nhưng cũng thấy may mắn khi gặp được cậu ấy giữa những năm thanh xuân đẹp đẽ này, những năm 19, 20 tuổi...
Gửi cậu của 10 năm sau, hãy nhớ, đừng quên tôi. Nếu lỡ sau này cậu có thích một ai khác, nhất định không được để tôi biết... (Hoa Tư Dẫn)
Hà Nội, 03.02.2017
Bỗng nhiên hôm nay rất nhớ cậu ấy...
Mà không, ngày nào cũng nhớ cậu ấy!