Nhật Ký Mang Tên Anh

Chương 28: 28


trước sau

Trong lúc xúc động Hải Nam đã đứng giữa trường thét lớn lên:

"ANH GHÉT CẬU TA TẠI VÌ ANH YÊU EM, NGỌC LÂM."

Những lời đó của hắn đã khiến tất cả các học sinh ở đó rất ngạc nhiên, kể cả nó và Hoàng Minh với Phương My nữa. Ánh mắt Hoàng Minh lúc này bất chợt đầy lo lắng.

Vốn dĩ đang rất tức giận chạy đi nhưng khi Hải Nam thốt lên những lời đó thì bước chân của nó đã đứng lại và xoay người qua nhìn hắn với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Hải Nam bước tới gần nó, nhẹ giọng nói:

"Anh ghét Vũ Trí và nói cậu ta như thế chỉ vì anh đã yêu em... anh sợ cậu ta cướp mất em nên anh cố ý làm cậu ta mất mặt trước em... Anh yêu em, Ngọc Lâm."

Hải Nam khẽ nắm tay nó rồi nói tiếp:

"Em đồng ý làm người yêu của anh nhé?"

Nó đứng đơ người ra vì quá bất ngờ. Và những lời nói của Hải Nam vừa nãy đã khiến cho bao nhiêu trái tim học sinh nữ tan vỡ. Nhất là cô bạn Hồng Bích, cô ta đã rơi nước mắt và rất đau lòng. Còn Phương My với Ngọc Khánh và Quỳnh Trang lại cười vui. Mọi người ở đó mỗi người đều có cảm xúc khác nhau và mong chờ câu trả lời của nó. Nhưng chỉ riêng Hoàng Minh chẳng muốn biết kết quả thế nào, anh im lặng bước vào lớp một mình.

Hải Nam vẫn nắm tay nó, hắn hỏi khẽ:

"Em đồng ý làm người yêu của anh, được không Ngọc Lâm?"

Đứng trước lời tỏ tình của chàng hoàng tử đẹp trai, dịu dàng nhất trường thì làm sao nó có thể không bối rối được chứ? Chính bản thân nó cũng chẳng biết mình nên phản ứng thế nào nữa, là nên gật đầu hay nên lắc đầu đây. Trong lúc này nó thật sự không hề có tình cảm với hắn. Nếu nó lắc đầu từ chối thì sẽ làm hắn mất mặt giữa dám đông. Trong lúc nó chẳng biết phải làm sao thì...

"Tất cả các em đang làm gì ở đây vậy? Sao không vào lớp đi?"

Giọng hung dữ bỗng vang lên khoảnh khắc ấy khiến mọi người giật mình quay qua nhìn thì thấy thầy giáo Bùi đang bước tới. Tất cả mọi người đều chạy hoảng loạn lên. Phương My với Ngọc Khánh vội kéo nó vào lớp.

Nó thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được cứu rồi. Nhưng mà nó bị làm sao vậy chứ? Được hoàng tử Hải Nam yêu là mong ước của tất cả học sinh nữ trong trường Quy Phong này mà, tại sao nó chẳng hề thấy vui?

Nó ngồi xuống bên cạnh Hoàng Minh rồi thở một hơi thật dài. Hoàng Minh đang đọc sách bất chợt quay qua nhìn nó mà nói khẽ:

"Tan học rồi tôi sẽ chờ cô ở phòng nhạc."

Nó vừa lấy tập sách ra vừa gật đầu:

"Ừ tôi biết rồi."

Như Ái rưng rưng nước mắt và liếc nhìn nó:

"Tại sao anh Nam lại yêu con nhỏ bình thường như nó chứ? Hichic."

Ngọc Kim ngồi sau lưng lên tiếng an ủi:

"Thôi mà Ái, mày đừng buồn nữa."

...

-Tan Học.

Theo lời hẹn, sau khi tan học thì Hoàng Minh sẽ đến phòng nhạc trước chờ nó, khi anh vừa bước chân vào thì đã thấy Hải Nam đang ra sức nhảy. Là bạn thân từ nhỏ nên anh biết Hải Nam đang rất buồn. Anh bước tới đưa chai nước suối trên tay mình đến trước mặt Hải Nam:

"Uống chút nước đi."

Hải Nam thở ra và cầm lấy chai nước từ tay Hoàng Minh:

"Cảm ơn mày."

Hoàng Minh dựa lưng vào tường:

"Sao mày lại làm thế?"

"Tớ cũng muốn biết. Tại sao cậu lại làm thế hả Nam?" - Hồng Bích bước vội vào hỏi.

Hải Nam thản nhiên trả lời:

"Vì tớ yêu cô ấy thật lòng."

Hồng Bích rưng rưng nước mắt nhìn Hải Nam:

"Thế còn tớ thì sao? Cậu biết rõ tớ đã yêu cậu từ lâu rồi mà."

Hải Nam lạnh lùng nói:

"Xin lỗi, từ trước giờ tớ chỉ xem cậu là bạn thôi."

Nói vừa dứt câu thì Hải Nam liền bỏ đi. Hồng Bích thì vừa khóc vừa chạy theo. Hoàng Minh nhắm mắt lại và thở dài:

"Rắc rối rồi đây."

Một lúc sau nó mới đến với vẻ mặt buồn bã. Hoàng Minh nhìn và hỏi:

"Cô sao thế?"

Nó nhẹ lắc đầu:

"Không có gì."

Hoàng Minh nhếch môi cười nhẹ:

"Vì thằng Nam tỏ tình với cô, đúng không?"

Nó lại bối rối, vội lắc đầu:

"Thôi thôi, đừng nhắc nữa tập nhảy đi. À, tôi có ý này nè..."

...

Tập nhảy tới 7 giờ tối, nó bước ra khỏi với vẻ mặt mệt mỏi. Vừa bước khỏi cổng trường thì nó đã thấy Vũ Trí đang đứng đầu xe chờ. Lúc tính lên tiếng gọi, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã có một đám người chạy tới vây quanh nó với vẻ mặt hung dữ. Nó bước lùi lại vài bước và hỏi:

"Các người là ai?"

Mỹ Sang và Như Ái với Ngọc Kim từ phía sau dám người đó bước ra. Nó thoáng ngạc nhiên:

"Lại là ba người nữa hả?"

Như Ái nói giọng tức giận:

"Bữa nay tao sẽ cạch nát mặt mày, để coi mày còn quyền rũ anh Nam được nữa không?"

Trên tay cô ta đang cầm con dao nhỏ. Lúc này Vũ Trí quay qua thấy nó đang gặp nguy hiểm thì liền chạy nhanh tới.

"Tôi không có quyền rũ anh Nam hay bất cứ ai cả." - Nó vội nói.

Mỹ Sang cười đểu:

"Mày không quyền rũ anh Nam, vậy chuyện hồi trưa này là cái gì?"

"Mấy người là ai?" - Vũ Trí chạy tới và kéo nó ra sau lưng mình rồi hỏi.

Nó buột miệng gọi khẽ:

"Anh Ken..."

Vũ Trí quay đầu lại nhìn nó và nói khẽ:

"Đã có anh ở đây rồi, em đừng sợ."

Mỹ Sang cười khinh bỉ:

"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?"

Như Ái lên tiếng nói:

"Cái anh gì ơi, chuyện này không liên quan đến anh. Anh nên tránh ra chỗ khác đi để tụi tôi dạy con nhỏ kia một trận."

Vũ Trí đưa tay che chở cho nó rồi lạnh lùng nói:

"Tôi không cho phép mấy người đụng đến Lâm Lâm."

Ánh mắt của Vũ Trí lúc này đầy xác khí nhưng Mỹ Sang cũng không thua kém gì, vì cả hai đều là con của đại ca xã hội đen mà. Mỹ Sang đưa tay lên ra dấu hiệu cho dám người kìa, họ từ từ tiến tới. Nó hoảng sợ hỏi:

"Giờ phải làm sao đây anh Ken?"

Vũ Trí nhẹ lắc đầu, nở nụ cười trấn an nó:

"Anh sẽ không để em bị bất cứ tổn thương nào đâu."

Đám người đó cầm cây lao tới đánh với Vũ Trí, anh ấy vốn dĩ rất giỏi võ nên tới một tên thì ngã một tên. Nhưng vì quá đông nên Vũ Trí bị đánh cũng không ít.

"Anh Ken... Anh Ken..." - Nó hoảng hốt khi thấy Vũ Trí bị đánh.

Lúc này Mỹ Sang với Ngọc Kim đã bắt nó lại để Như Ái cạch mặt nó, muốn nó trở nên xấu xí. Nó ra sức vừng vẩy:

"Thả tôi ra, mau thả tôi ra."

Vũ Trí quay đầu lại nhìn, thì thấy con dao sắp đâm vào mặt nó rồi.

"Lâm Lâm." - Vũ Trí thấy vậy liền dùng chân đá vào bụng cái tên đang đánh với mình và chạy thật nhanh tới...

Và rồi những giọt máu đỏ tươi khẽ rơi xuống mặt đất.

"ANH KEN." - Nó lo lắng thét lớn lên. 

Vũ Trí đã dùng tay mình nắm lười dao lại, khiến cho Như Ái và Mỹ Sang với Ngọc Kim bất ngờ. Vũ Trí đá mạnh vào bụng Như Ái rồi quay qua đánh vào mặt Mỹ Sang và Ngọc Kim để giải cứu nó. Cả ba người ngã xuống đất.

Nó cầm nhẹ bàn tay đang chảy máu của Vũ Trí, lo lắng nói:

"Anh Ken, tay anh bị thương rồi."

Vũ Trí hoàn toàn không quan tâm vết thương của mình mà chỉ lo hỏi nó:

"Lâm Lâm, em có sao không?"

Nó nhẹ lắc đầu. Mỹ Sang đứng lên nhìn Vũ Trí với ánh tức giận:

"Anh dám đánh tôi? Bắt hắn ta lại ngay."

Đám người mà cô ta dẫn đến nghe lệnh liền bước nhanh tới. Vũ Trí và nó bước lùi lại. Nhìn Vũ Trí đã bị thương khắp người rồi nếu còn đánh tiếp thì...  Nghĩ đến đó thì nó bỗng nói lớn lên:

"THÔI ĐỦ RỒI. Rốt cuộc các người muốn gì đây?"

Mỹ Sang cười đểu:

"Đúng ra tụi tao tính chỉ cho mặt mày mấy đường thôi. Nhưng mà hắn ta lại dám đánh tao, bây giờ tao muốn đánh gãy tay hắn ta."

Nó mở to mắt nhìn Mỹ Sang, bọn người này đúng đáng ghét mà. Chính ngay lúc này Hoàng Minh dẫn hai bảo vệ từ trường chạy ra, Mỹ Sang thấy thì la lớn:

"Chạy mau."

*******Hết chương 28*******
Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI