Nhật Ký Mang Tên Anh

Chương 44: 44


trước sau

"HOÀNG MINH, ANH MAU DỪNG LẠI VIỆC NGU NGỐC NÀY ĐI." - Nó nghẹn ngào thét lớn khi nhìn thấy Hoàng Minh vì mình mà bị ép nhảy trên hành mảnh vỡ chai.

Những chỗ Hoàng Minh bước qua đều đầy máu, có vài miệng mảnh vờ đâm dính vào dưới bàn chân anh, thật sự rất đau. Nhưng anh chẳng hề kêu la hay rơi giọt lệ nào. Anh quả thật là người dũng cảm mạnh mẽ nhất mà nó từng gặp.

Tuấn Phi khẽ nhíu mày lại, tỏ ra không vừa ý. Hắn hỏi:

"Sao chậm quá vậy? Hiphop nhảy chậm thế sao? Hay là mày muốn để Ngọc Lâm chơi với rắn hả?"

Rồi hắn ta đưa con rắn đến gần nó uy hiếp Hoàng Minh. Nó cố né qua chỗ khác. Hoàng Minh lúc này thật sự không chịu nổi nữa rồi, anh té ngã xuống đất mạnh.

Tuấn Phi cười đểu và lắc đầu:

"Không được dừng lại đâu, mau đứng lên nhảy tiếp đi."

Nó cố vùng vẩy và nói:

"Tuấn Phi, anh đúng là kẻ ác độc mà."

Tuấn Phi đưa tay lên sờ nhẹ mặt nó:

"Em đang nói gì vậy Ngọc Lâm? Anh ác đâu bằng thằng Nam của em đâu."

Nó đưa ánh mắt không hiểu nhìn Tuấn Phi:

"Anh nói vậy là sao? Rốt cuộc giữa anh và anh Nam có chuyện gì?"

Tuấn Phi bỗng bật cười:

"Em tưởng thằng Nam tốt lắm ư? Nó tàn nhẫn hơn bất cứ ai. Suốt ngày nó cứ khiến một cô gái tốt như Hồng Bích khóc trong đau khổ. Anh sẽ không để nó lấy em và được vui vẻ hạnh phúc đâu Ngọc Lâm."

Nghe xong Hoàng Minh với nó thoáng ngạc nhiên. Hoá ra hắn ta bắt cóc nó chỉ vì Hồng Bích nhưng tại sao chứ?

Hoàng Minh cố gượng dậy và hỏi:

"Tại sao mày lại vì Bích mà dám làm những chuyện này?"

"VÌ TAO YÊU CÔ ẤY." - Tuấn Phi nói lớn lên.

Hoàng Minh vô cùng bất ngờ, anh thật là không nghĩ đến việc này. Anh cố nói:

"Nam... không hề... cố ý làm Bích đau khổ... Nó cũng đã nói rõ với Bích rồi, là cô ấy... cố chấp không... chịu hiểu thôi."

Nó nghe giọng của Hoàng Minh có vẻ rất yếu và vẻ mặt anh giờ tài xanh. Hình như anh sắp không ổn rồi.

"Hoàng Minh..." - Nó lo lắng gọi khẽ, nước mắt cứ nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn ấy.

Tuấn Phi tức giận vứt con rắn trên tay mình đi và hỏi:

"Ý mày muốn nói Bích như thế là đáng đời cô ấy phải không?"

Rồi hắn ta cầm khúc cây ở dưới đất lên bước tới gần Hoàng Minh:

"Cũng đúng, mày là bạn thân của Nam thì tất nhiên phải nói giúp nó thôi. Thế tao sẽ trút giận vào người mày."

Nói rồi Tuấn Phi dùng khúc cây đánh Hoàng Minh liền tục, càng lúc càng mạnh. Hoàng Minh giờ đã yếu sức quá rồi, chẳng còn đủ khả năng tự bảo vệ mình nữa.

Nhìn thấy Hoàng Minh bị đánh như thế nó dùng hết sức của mình vùng vẩy. Hai tên côn đồ đang giữ chặt đôi vai của nó nãy giờ chắc đã mỏi mệt nên lần này nó đã thoát ra thành công.

Tuấn Phi lúc này giơ cây lên cao tính dùng hết sức đánh vào lưng Hoàng Minh một cái để kết thúc cơn tức giận của mình.

Nhưng khi hắn ta ra tay thì liền hoảng hốt. Những giọt máu tươi đỏ đang khẽ rơi xuống mặt đất.

Máu rơi từ trán nó xuống. Là nó đã dùng thân mình bảo vệ Hoàng Minh. Nhưng thật không may Tuấn Phi lại đánh trúng ngay đầu nó. Đôi mắt nó từ từ mờ đi... và rồi ngất đi.

...

"Rầm." - Những ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà và vỡ tan.

Cậu bé 10 tuổi hoảng hốt liền cúi người xuống lượm mảnh vỡ... Lúc này có một người phụ nữ bước tới lên tiếng mắng:

"Mày làm cái gì thế hả? Chỉ bưng mấy ly nước cũng không xong nữa, cho mày ăn đúng phí gạo mà, thiệt vô dụng."

Cậu bé sợ đến run cả người luôn, chẳng biết làm gì ngoài nói xin lỗi ra. Bỗng nhiên có một cô bé 6 tuổi xuất hiện với chiếc đầm trắng như một nàng công chúa nhỏ vậy. Cô bé bước tới kéo tay áo người phụ nữ ấy và nói:

"Bác tư ơi, bác đừng mắng anh ấy nữa mà."

Người phụ nữ ấy quay qua xao đầu cô bé và cười hiền:

"Thôi được rồi tiểu công chúa đã ra lệnh ai dám không nghe chứ?"

Nói xong bà ta bỏ đi. Cậu bé thở ra nhẹ nhõm và vội lượm mảnh vỡ dưới sàn.

"Anh cẩn thận nếu không sẽ bị dứt tay đấy." - Cô bé lòng tốt nhắc nhở. 

Cậu bé ngẩng mặt lên nhìn và đã thấy nụ cười xinh đẹp nhất lên đời này đang ở trước mặt mình...

...

"Lâm Lâm, em mau tỉnh lại đi. Lâm Lâm à."

Có một giọng lo lắng kéo nó từ trong giấc mơ quay về hiện tai, đôi mắt từ từ mở ra... Mọi thứ đều mờ ảo, đây là đâu? Nó đang ở đâu thế này?...

Nó nhắm mắt lại một lúc rồi mở mắt ra. Lúc này mọi thứ đều rất rõ ràng chẳng còn mờ ảo như lúc nãy nữa và nó đã thấy một khuôn mặt quen thuộc mà lâu lắm đã không gặp. Nó cười mỉm và gọi khẽ:

"Anh hai..."

Người đang trước mặt nó giờ chính xác là anh trai ruột của nó (Ngọc Hùng, hai mươi tuổi, là người ngoài cứng trong mềm).  

"Tạ ơn trời, em lần này còn nhớ anh." - Ngọc Hùng vừa cười vừa nói. 

Đang tính ngồi dậy, nhưng đầu nó bỗng nhức đau. Nó theo phản ứng tự nhiên dùng tay sờ đầu mình:

"Đầu em đau quá á."

Ngọc Hùng vội vàng đỡ nó nằm xuống rồi nói:

"Em nằm yên đi. Bác sĩ nói đầu em bị thương không nhẹ nên cần quan sát vài hôm đấy."

Nó bỗng dung chợt nhớ gì đó thì liền vội hỏi:

"Hoàng Minh, bạn học của em đâu rồi? Anh ấy có sao không anh hai?"

Ngọc Hùng nhẹ lắc đầu:

"Không, cậu ta chỉ bị thương nhẹ thôi. Phương My đang chăm sóc cho cậu ta ở phòng bên cạnh kia."

Nó thở ra nhẹ nhõm:

"Anh ta không sao thì tốt rồi."

Ngọc Hùng cầm tô cháo đang được để đầu tủ nhỏ bên giường bệnh lên và nói:

"Thôi em ăn cháo đi cho mau khỏe nè."

Rồi anh ta dịu dàng đút cho nó ăn.  Vừa ăn một muỗng thì nó liền ngạc nhiên, sao mùi vị quen quen quá vậy? Nó bật dậy vào nhìn tô cháo trên tay anh hai mình. Quả thật nó nghĩ không sai mà, trong tô cháo đúng là chỉ có 5 miếng hạnh lá thôi. Nó trừng mắt nhìn Ngọc Hùng và hỏi:

"Tô cháo này là anh Ken nấu, phải không?  Vì Ken biết em ghét ăn hạnh nên mỗi lần nấu cháo cho em anh ấy đều bỏ 5 miếng hạnh cho có màu sắc thôi."

Ngọc Hùng lúng túng để tô cháo về chỗ cũ:

"Ken... Ken ở đâu ra... Em làm như chỉ có Ken mới biết em ghét ăn hạnh lá vậy, anh cũng biết mà."

Nhìn thái độ của anh hai mình không tự nhiên như thế thì nó biết chắc là có chuyện gì rồi nhưng nó tính lên tiếng hỏi thì...

"Lâm Lâm, mày tỉnh rồi hả?" - Giọng dịu dàng quen thuộc bỗng vang lên cắt ngang suy nghĩ của nó.

Ngọc Hùng với nó ngạc nhiên quay qua nhìn, hoá ra là Phương My. Có cả Hoàng Minh nữa, anh đang ngồi xe lăn vì bị thương khắp người. Phương My đẩy xe lăn Hoàng Minh vào và nói giọng buồn:

"Anh Minh đòi qua thăm mày nè."

Nó nhìn và vội hỏi:

"Chân anh sao rồi? Không sao đó chứ? Sao không nghỉ ngơi đi lại qua thăm tôi chi?"

Hoàng Minh khẽ cười:

"Qua xem bà chằn cô chết chưa?"

Nó liếc nhìn Hoàng Minh rồi nói:

"Làm anh thất vọng rồi, tôi không dễ chết thế đâu."

Ngọc Hùng bật cười:

"Hai người giống oan gia ghê ha."

Đôi mắt xinh đẹp của Phương My từ từ khép lại, nhìn nó với Hoàng Minh đấu khấu vui vẻ như vậy trong lòng cô có chút ghen tị.

"Ngọc Lâm."

Cha mẹ nó với gia đình Hải Nam lúc này vội vã chạy vào. Nhìn thấy đầu nó đang băng bó và sắc mặt lại tài xanh thì Hải Nam xót lắm. Hắn vội chạy tới ôm lấy nó vào lòng:

"Anh lo cho em lắm Ngọc Lâm."

Nó đơ người ra vì quá bất ngờ, chẳng biết phản ứng thế nào. Ngọc Hùng bỗng kéo Hải Nam ra và hỏi:

"Cậu là ai sao lại ôm em gái tôi như thế?"

Ông Hoàng vội lên tiếng nói:

"Hùng, đây là Hải Nam, con trai của bác tư, là chồng sắp cưới của Lâm Lâm đấy."

Ngọc Hùng nghe như sét đánh ngang tai:

"Chồng sắp cưới ư?"

********Hết chương 44*********
Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nha.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI