Ngày hôm sau, Lâm Thiên An thức dậy với trái tim vừa hồi hộp vừa bồi hồi. Sau những ngày căng thẳng với dự án, những rung động mà cô dành cho Vương Khải ngày càng rõ ràng, và hôm nay, cô biết rằng không thể tiếp tục giấu cảm xúc nữa. Cô đứng trước gương, nhẹ nhàng chải tóc, mắt ánh lên quyết tâm: “Mình sẽ nói ra, dù kết quả ra sao.”
Khi bước vào công ty, Thiên An thấy Trần Hân đã đến từ sớm. Anh đứng cạnh bàn làm việc, ánh mắt sắc bén và nụ cười tinh tế khiến cô vừa căng thẳng vừa tò mò. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười: “Chào anh Trần.”
Trần Hân gật đầu: “Chào cô Thiên An. Hôm nay là ngày quan trọng, hãy cùng nhau nỗ lực.” Giọng nói anh trầm ấm nhưng đầy uy lực, khiến Thiên An cảm thấy áp lực nhưng đồng thời cũng tràn đầy quyết tâm.
Chưa kịp định thần, Vương Khải xuất hiện từ phòng họp, đi sát bên Thiên An. Ánh mắt anh liếc nhìn cô, dịu dàng nhưng đầy quan sát. Khoảnh khắc ấy khiến trái tim cô nhấp nhổm: “Anh ấy… sao lúc nào cũng khiến tôi bối rối như vậy?”
Buổi họp bắt đầu. Trần Hân thẳng thắn chỉ ra những chi tiết còn chưa hoàn thiện trong bản vẽ, nhấn mạnh rằng nếu không sửa, khách hàng sẽ khó chấp nhận. Thiên An cố gắng giải thích, nhưng Trần Hân lập tức phản biện, khiến cô vừa bối rối vừa căng thẳng.
Vương Khải đứng bên, ánh mắt dịu dàng và đầy tin tưởng hướng về cô: “Làm đi. Tôi biết cô có thể xử lý.” Câu nói ngắn gọn nhưng đầy sức nặng khiến Thiên An vừa cảm động vừa quyết tâm. Cô hít một hơi thật sâu, tập trung vào bản vẽ, cố gắng chứng minh năng lực của mình.
Trong quá trình thảo luận, Trần Hân đề xuất một ý tưởng mới mà Thiên An và Vương Khải chưa từng nghĩ tới. Thiên An nhíu mày, vừa bực bội vừa tò mò: “Anh nghĩ ý tưởng này hợp lý sao? Tôi không chắc khách hàng sẽ đồng ý.”
Trần Hân mỉm cười, ánh mắt sắc bén: “Hãy thử xem. Tôi tin rằng sẽ tạo được điểm nhấn cho dự án.”
Vương Khải nhìn Thiên An, ánh mắt dịu dàng: “Thử đi. Tôi cũng muốn nghe phản ứng của khách hàng.”
Cảm giác anh tin tưởng mình khiến Thiên An đỏ mặt, nhưng đồng thời tràn đầy quyết tâm. Cô gật đầu, bắt tay chỉnh sửa bản vẽ.
Buổi trưa, Thiên An nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp: “Nghe nói Trần Hân có quan tâm đặc biệt đến anh Vương Khải. Cẩn thận nhé.” Cảm giác lo lắng trỗi dậy trong lòng cô. Cô tự nhủ: “Liệu anh ấy… có để ý đến cô ấy sao? Mình đang hiểu lầm hay thật sự có vấn đề?”
Trở lại phòng họp sau giờ nghỉ, Thiên An thấy Trần Hân đứng gần Vương Khải, ánh mắt họ thoáng thân thiết hơn bình thường. Tim cô đập nhanh, cảm giác ghen tuông dâng trào. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng không thể phủ nhận cảm giác lo lắng và bối rối.
Trong lúc chỉnh sửa bản trình chiếu lần cuối, một tình huống bất ngờ xảy ra. Thiên An vô tình làm rơi tờ giấy quan trọng, và Vương Khải nhanh chóng cúi xuống nhặt, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm. Cô đỏ mặt, giật mình: “Cảm ơn…”
Vương Khải nhẹ giọng: “Không sao. Chỉ là hơi bất ngờ thôi.” Khoảnh khắc ấy khiến trái tim Thiên An rung lên dữ dội. Cô nhận ra rằng những cảm xúc bấy lâu nay đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trần Hân đứng gần, quan sát cả hai, ánh mắt thoáng nghi vấn nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự. Điều này khiến Thiên An vừa lo lắng vừa bực bội. Cô nhận ra rằng Trần Hân không chỉ là thử thách về chuyên môn mà còn là chất xúc tác đẩy cảm xúc của cô và Vương Khải lên cao.
Buổi chiều, khi chuẩn bị bản trình chiếu cuối cùng cho khách hàng, Thiên An và Vương Khải phải ngồi sát bên nhau để chỉnh sửa chi tiết. Mỗi lần bàn tay vô tình chạm nhau, trái tim Thiên An rung lên, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng và gần gũi nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng khiến cô vừa muốn gần vừa muốn tránh.
Trần Hân nhận thấy sự thay đổi, nhưng không nói gì. Thiên An cảm nhận rõ sự tinh tế và quan sát sắc bén của anh, khiến cô càng căng thẳng và lo lắng.
Cuối cùng, bản trình chiếu được hoàn tất. Trần Hân gật đầu hài lòng: “Tốt. Cả hai đã phối hợp hiệu quả. Dự án chắc chắn sẽ thành công.” Thiên An thở phào, nhưng khi nhìn sang Vương Khải, thấy anh mỉm cười hiếm hoi, cô cảm thấy trái tim mình vừa bối rối vừa ấm áp.
Khi ra về, Vương Khải đi cạnh cô, giọng trầm ấm: “Ngày mai sẽ còn thử thách lớn hơn. Hãy nghỉ ngơi hôm nay.” Thiên An gật đầu, tim vẫn loạn nhịp: “Anh ấy… thật sự khiến tôi bối rối. Nhưng tôi lại muốn gần anh ấy hơn…”
Buổi tối, trở về căn hộ, Thiên An ngồi trên sofa, tay vẫn cầm bản vẽ. Cô nhớ lại từng ánh mắt, từng hành động của Vương Khải và Trần Hân. Một nụ cười khẽ hiện lên trên môi cô, ánh mắt lấp lánh: “Ngày mai sẽ còn nhiều chuyện xảy ra… nhưng tôi muốn ở bên anh ấy.”
Đêm đó, cô chìm vào giấc ngủ với trái tim vừa hồi hộp vừa háo hức, nhận ra rằng những rung động và hiểu lầm vừa xảy ra chính là bước khởi đầu cho một câu chuyện tình cảm đầy thử thách nhưng cũng ngọt ngào giữa Lâm Thiên An và Vương Khải.
Ngày hôm sau, tình huống bất ngờ xảy ra: khách hàng yêu cầu gặp trực tiếp để thảo luận chi tiết. Thiên An và Vương Khải phải phối hợp nhanh chóng, trong khi Trần Hân cũng tham gia. Áp lực tăng lên, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều trở nên quan trọng.
Trong buổi gặp, Trần Hân vô tình đưa ra một nhận xét khiến Thiên An hiểu nhầm: “Có vẻ cô Thiên An và anh Vương Khải làm việc rất ăn ý nhỉ?” Thiên An đỏ mặt, nhạy cảm: “Anh ấy… có để ý đến cô ấy sao? Mình đang hiểu lầm hay thật sự có vấn đề?”
Vương Khải nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của cô, nhưng anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như muốn trấn an. Cảm giác vừa ghen tuông vừa lo lắng dâng trào trong Thiên An khiến cô căng thẳng hơn.
Buổi chiều, khi dự án hoàn thiện, Thiên An và Vương Khải đứng cạnh nhau, nhìn vào bản vẽ cuối cùng. Khoảnh khắc yên lặng, ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai đều cảm nhận được sự rung động mạnh mẽ.
Thiên An thầm nhủ: “Mình không còn muốn giấu cảm xúc nữa. Nhưng liệu anh ấy có hiểu không?”
Vương Khải mỉm cười nhẹ, không nói gì, nhưng ánh mắt đầy tình cảm hướng về cô. Khoảnh khắc ấy, mọi hiểu lầm, mọi căng thẳng trước đó dường như tan biến, chỉ còn lại cảm xúc chân thật và rung động mà cả hai đã kìm nén bấy lâu.