Trong màn đêm buông xuống, căn phòng tôi chìm vào sự tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng thở đều đều của Giang An và tiếng tim tôi đập thình thịch. Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ chiếc bồn tắm, nhưng mùi hôi thối đặc quánh của chất nhờn màu nâu sẫm vẫn lảng vảng, len lỏi vào từng ngóc ngách, bám víu lấy da thịt tôi. Mỗi lần hít thở, tôi lại cảm thấy cái mùi tanh nồng đó xộc lên mũi, gợi nhắc về cảnh tượng ghê rợn mà tôi vừa chứng kiến: thân thể Giang An đang dần biến mất, tan chảy vào hư vô, hay nói đúng hơn là bị chính anh ta hấp thụ. Tôi trở về giường, nằm cạnh Giang An đang say ngủ, anh nằm đó, cơ thể nhỏ bé và gần như vô định hình, chiếm một phần rất nhỏ của chiếc giường. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu đây có phải là một cơn ác mộng, một giấc mơ kinh hoàng mà tôi sẽ tỉnh dậy và thấy anh vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Nhưng không, mỗi buổi sáng, khi ánh nắng len lỏi qua khe cửa, tôi lại phải đối mặt với thực tế nghiệt ngã: Giang An đang dần tan biến, biến đổi thành một thứ gì đó không thể gọi tên.
Tứ chi của anh đã gần như không còn. Dưới vai chỉ còn lại hai cục thịt nhỏ xíu, mềm nhũn và vô cảm. Đôi chân cũng vậy, chỉ còn là những mẩu thịt vô định hình, dính liền vào thân. Tôi vươn tay chạm nhẹ vào chúng, cảm nhận sự mềm mại đến lạ lùng, giống như chạm vào một loài sinh vật biển nào đó. Tôi đã từng say mê cơ thể anh, từng vuốt ve từng tấc da thịt, từng nốt ruồi trên người anh. Giờ đây, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và sự ám ảnh. Tôi nhớ lại khoảnh khắc trong phòng tắm, khi anh đột ngột hỏi về sự thay đổi của cơ thể mình. Anh đã cười, nói rằng đó là do tôi chăm sóc quá chu đáo. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt anh, tôi thấy một tia hoang mang, một sự lo lắng mà anh cố gắng che giấu. Anh có lẽ đã nhận ra điều gì đó, nhưng không thể diễn tả bằng lời. Tôi cũng vậy, tôi đã nhìn thấy, đã cảm nhận được, nhưng tôi không dám đối mặt với sự thật. Khi Giang An nhắm mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc của tôi, những lỗ chân lông trên người anh đã phun ra chất nhờn trong suốt. Tôi đã thấy, rõ ràng như ban ngày. Chất nhờn đó không chỉ đơn thuần là mồ hôi, nó nuốt chửng phần tứ chi vốn đã ít ỏi của anh, khiến chúng teo lại, biến mất dần. Tôi đã liếm môi, cảm nhận vị tanh nồng trên đầu lưỡi, một vị giác ghê rợn mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Và rồi, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt tôi. Khoảnh khắc đó, tôi tưởng rằng anh đã phát hiện ra tất cả, phát hiện ra sự thật kinh hoàng mà tôi đang cố gắng che giấu. Nhưng không, anh chỉ hiểu lầm, hiểu lầm ý nghĩ của tôi thành dục vọng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, giả vờ xấu hổ cúi mặt, để anh không nhận ra sự thật. Thể lực Giang An mạnh đến đáng sợ, ngay cả khi anh đang biến đổi. Cuộc "mây mưa" kéo dài đến quá nửa đêm, khiến anh mệt lả và ngủ thiếp đi. Đó là lúc tôi có thể trốn vào phòng tắm, đối mặt với chất nhờn màu nâu sẫm và mùi hôi thối kinh hoàng. Tôi đã cố gắng dọn dẹp, nhưng mùi vị của sự mục rữa, của sự biến mất vẫn còn đó, bám víu lấy tâm trí tôi. Tôi đã tự hỏi rất nhiều lần, liệu tôi có nên nói cho Giang An biết sự thật? Liệu tôi có nên cùng anh đối mặt với thực tại nghiệt ngã này? Nhưng tôi sợ, tôi sợ anh sẽ không chịu đựng nổi. Tôi sợ anh sẽ suy sụp, sẽ mất đi tia hy vọng cuối cùng. Và tôi sợ, tôi sợ mình sẽ mất anh mãi mãi.
Mỗi ngày trôi qua, Giang An lại nhỏ đi một chút. Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng không hồi kết, một vở kịch kinh hoàng mà tôi là nhân vật chính. Tôi vẫn cố gắng duy trì cuộc sống bình thường nhất có thể. Tôi chuẩn bị bữa ăn cho anh, giúp anh vệ sinh, đọc sách cho anh nghe. Nhưng tôi biết, thời gian của anh đang cạn kiệt. Có những đêm, tôi không thể ngủ được. Tôi nằm đó, nhìn chằm chằm vào bóng tối, lắng nghe tiếng thở đều đều của Giang An. Tôi tự hỏi, liệu anh có đang mơ không? Liệu trong giấc mơ của anh, anh có còn là một người đàn ông trọn vẹn, với đầy đủ tay chân, với nụ cười rạng rỡ như ngày xưa? Một buổi sáng, khi tôi thức dậy, tôi thấy Giang An đã tỉnh. Anh nằm đó, ánh mắt mơ hồ, nhìn chằm chằm vào trần nhà. "Vợ à," anh nói, giọng anh yếu ớt đến mức tôi phải ghé sát tai mới nghe rõ. "Anh cảm thấy… không còn là chính mình nữa." Tim tôi thắt lại. Anh đã nhận ra. Sự thật nghiệt ngã mà tôi cố gắng che giấu bấy lâu nay đã không còn có thể che giấu được nữa. "Anh… anh muốn nói gì?" tôi hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Anh không còn cảm thấy được tứ chi của mình nữa," anh nói, đôi mắt anh ngấn lệ. "Như thể… chúng đã biến mất." Nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi. Tôi ôm chặt lấy anh, cảm nhận khối thịt nhỏ bé của anh trong vòng tay tôi. "Em xin lỗi, Giang An," tôi thì thầm. "Em xin lỗi vì đã không nói cho anh biết sớm hơn." Anh khẽ cựa mình, cố gắng nhìn vào mắt tôi. "Em biết chuyện gì đang xảy ra với anh, đúng không?" Tôi gật đầu, nước mắt tôi làm ướt vai áo anh. "Anh đang… thoái hóa. Cơ thể anh đang tự hấp thụ chính nó." Giang An nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má anh. "Trùng đế giày…" anh thì thầm. "Anh đã nói đúng." Tôi không biết phải nói gì. Tôi chỉ có thể ôm chặt lấy anh, cảm nhận sự run rẩy của anh trong vòng tay tôi. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy chúng tôi, một nỗi sợ hãi về cái chết, về sự biến mất.
Những ngày sau đó, Giang An suy yếu nhanh chóng. Anh không còn có thể ăn uống được nữa, chỉ có thể uống một chút nước. Anh cũng không còn nói chuyện được nữa, chỉ đôi khi phát ra những tiếng rên khe khẽ. Anh giờ chỉ còn là một khối thịt nhỏ bé, nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Tôi đã gọi điện cho rất nhiều bác sĩ, rất nhiều chuyên gia, nhưng không ai có thể giúp đỡ. Họ chỉ lắc đầu, nói rằng đây là một trường hợp chưa từng có tiền lệ. Tôi biết, tôi không thể để anh phải chịu đựng thêm nữa. Một đêm nọ, khi tôi đang ôm Giang An, anh khẽ cựa mình, và tôi nghe thấy một tiếng thì thầm rất yếu ớt. "Vợ à… em… hãy giải thoát cho anh." Tim tôi đau nhói. Tôi biết anh không muốn tôi phải đau khổ. Anh không muốn tôi phải nhìn anh biến thành một cục thịt vô tri. Anh muốn được giải thoát, được an nghỉ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, đấu tranh nội tâm rất nhiều. Tôi yêu anh, yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng tôi cũng biết, tôi không thể ích kỷ. Tôi không thể giữ anh lại trong đau khổ.
Sáng hôm sau, tôi bế Giang An ra ngoài sân. Trời đổ mưa, những hạt mưa lạnh giá rơi tí tách trên mái hiên. Tôi đặt anh lên một chiếc ghế dài, che chắn cho anh khỏi những giọt nước mưa. Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy khối thịt nhỏ bé của anh trong tay. "Giang An," tôi nói, giọng tôi khản đặc. "Em xin lỗi. Em sẽ giải thoát cho anh." Anh khẽ cựa mình, như một lời chấp thuận. Tôi lấy ra một con dao nhỏ, sáng loáng dưới ánh đèn. Nước mắt tôi chảy dài trên má, hòa lẫn với những giọt mưa. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong tay mình. Tôi nhìn vào khối thịt nhỏ bé của Giang An, nhớ lại khuôn mặt anh, nụ cười của anh, giọng nói của anh. Tất cả những kỷ niệm đó ùa về, khiến tôi đau đớn đến tột cùng. Tôi nhắm mắt lại, và thực hiện hành động đó.
Máu đỏ tươi nhuộm đầy tay tôi, hòa lẫn với những giọt nước mắt mặn chát. Tôi buông con dao xuống, ôm chặt lấy khối thịt còn lại của Giang An. Giờ đây, anh đã hoàn toàn không còn sự sống. Sự im lặng bao trùm lấy tôi, một sự im lặng đáng sợ, nhưng cũng đầy sự giải thoát. Tôi chôn Giang An dưới gốc cây hoa hồng mà anh yêu thích. Tôi đặt một phiến đá nhỏ lên mộ anh, khắc tên anh lên đó. "Giang An – Người chồng dũng cảm của em." Cuộc sống sau cái chết của Giang An là một chuỗi ngày dài của sự trống rỗng. Tôi đã mất đi người bạn đời, người bạn thân nhất của mình. Ngôi nhà trở nên quá rộng lớn và lạnh lẽo. Tôi đi làm, tôi ăn uống, tôi ngủ, nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Nỗi đau vẫn còn đó, âm ỉ trong tim tôi. Nhưng theo thời gian, nỗi đau dần nguôi ngoai. Tôi bắt đầu tìm thấy những điều nhỏ bé để vui vẻ. Tôi chăm sóc cây hoa hồng, nhớ về Giang An. Tôi học cách chấp nhận sự thật rằng anh đã ra đi. Một ngày nọ, khi tôi đang tưới cây hoa hồng, tôi thấy một điều kỳ lạ. Một nụ hoa mới nhú lên từ gốc cây, màu sắc rực rỡ hơn bất kỳ nụ hoa nào khác. Tôi chạm vào nó, cảm thấy một luồng hơi ấm lạ thường. Và rồi, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm. "Vợ à…" Tôi giật mình. Tôi nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai. Tiếng nói đó rất yếu ớt, nhưng tôi chắc chắn đó là giọng của Giang An. Tôi nhìn vào nụ hoa, và tôi thấy một điều không thể tin được. Trong lòng nụ hoa, có một chấm nhỏ, màu nâu sẫm, đang nhấp nháy. Nó rất nhỏ, nhưng tôi có thể nhận ra hình dáng của một con trùng đế giày. Tim tôi đập thình thịch. Đây có phải là Giang An? Có phải anh đã biến thành… một sinh vật khác, như anh đã từng nói? Tôi không biết. Nhưng một hy vọng mới trỗi dậy trong lòng tôi. Có lẽ, cái chết không phải là kết thúc. Có lẽ, Giang An vẫn còn ở đây, dưới một hình dạng khác. Và có lẽ, chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau. Tôi cúi xuống, thì thầm vào nụ hoa. "Chào anh, chồng yêu." Và tôi cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa từ nụ hoa, như một lời đáp lại.
Bạn có tin rằng tình yêu có thể tồn tại dưới mọi hình hài, ngay cả khi nó vượt qua ranh giới của sự sống và cái chết?