những mảnh ghép gia đình

Chương 1: Bình yên trước cơn bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ phòng khách, chiếu lên tấm bàn gỗ bóng loáng của gia đình nhà họ Lâm. Bầu không khí trong nhà dường như bình yên đến mức hoàn hảo. Từng âm thanh quen thuộc – tiếng nước chảy trong ấm pha cà phê, tiếng radio lách cách, tiếng bước chân vội vã trên sàn gỗ – tạo nên một bản nhạc đời thường mà bất cứ ai sống trong căn hộ này cũng đã quen thuộc.

Bên ngoài, thành phố đã bắt đầu nhộn nhịp. Tiếng còi xe, tiếng người hối hả trên đường, và cả tiếng rao bán hàng rong tạo nên một sự sôi động đặc trưng của buổi sáng đầu tuần. Nhưng trong căn hộ ấm cúng trên tầng bảy tòa chung cư, mọi thứ vẫn trôi chảy theo nhịp riêng của nó.

Ông Lâm Minh, khoảng bốn mươi tám tuổi, đang đứng cạnh quầy bếp, nhấp một ngụm cà phê đen. Bộ vest đen được là phẳng phiu, tóc chải gọn gàng, nhưng đôi mắt thoáng vẻ mệt mỏi. Công việc quản lý tại công ty tư nhân khiến ông luôn phải chạy theo những con số, những báo cáo và những cuộc họp tưởng chừng không bao giờ kết thúc.

“Anh Minh, nhớ họp với khách hàng lúc 9 giờ sáng nhé!” – giọng vợ ông, chị Lê Thu Hằng, vang lên từ phòng khách. Chị đang mặc một bộ váy công sở nhẹ nhàng, tay cầm điện thoại, lướt tin nhắn như một thói quen. Công việc của chị là biên tập viên cho một tạp chí online, bận rộn nhưng linh hoạt hơn chồng.

“Ừ, Hằng à, em chuẩn bị cho bọn trẻ chưa?” – ông Lâm hỏi, cố nở một nụ cười nhẹ để xóa đi vết mệt mỏi.

Trong khi đó, hai đứa con của họ – Lâm Quân, mười sáu tuổi, và Lâm Nhi, mười hai tuổi – đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới. Quân lững thững vào bếp với cặp sách trên vai, ánh mắt còn mờ ngủ. Nhi thì đang ăn sáng, miệng nhai vội vàng nhưng đôi tay vẫn thọc vào điện thoại, lướt mạng xã hội.

“Ba mẹ, hôm nay trường có kiểm tra Toán, em quên nhắc rồi!” – Quân nói, giọng vừa hốt hoảng vừa có chút hứng thú. Cậu là đứa con trai thông minh nhưng luôn để mọi thứ tới phút chót, khiến cha mẹ vừa phiền vừa phải bật cười.

“Ừ, cậu nhớ chuẩn bị nhé. Học hành là quan trọng mà,” – Hằng nhẹ nhàng nhắc, giọng mẹ hiền hậu nhưng đầy uy lực.

Cả nhà vẫn như vậy, một buổi sáng bình thường, với những câu chuyện, những công việc lặt vặt, những bữa ăn đơn giản. Nhưng dưới vẻ bình yên đó, một vài chi tiết nhỏ đang âm thầm báo hiệu rằng cơn bão chẳng còn xa.

Ông Minh nhận được một email trên điện thoại. Tiêu đề đơn giản, nhưng nội dung lại khiến ông nhíu mày: “Báo cáo quý II cần chỉnh sửa khẩn cấp. Deadline hôm nay 17h00.” Ông thở dài. Cảm giác áp lực dồn dập, như một đám mây đen lơ lửng trên đầu, sẵn sàng trút xuống bất cứ lúc nào.

Hằng cũng nhận tin nhắn từ biên tập viên trưởng: “Bài phỏng vấn CEO cần hoàn thiện trước 11h trưa. Cố gắng nhé!” Giữa những mảnh vụn của công việc, chị vẫn mỉm cười với gia đình, giả vờ rằng tất cả đều ổn. Nhưng thực tế, chị biết rằng một ngày nữa với những cuộc gọi, email, và deadline đang chờ sẽ không hề nhẹ nhàng.

Quân nhìn cha mẹ với đôi mắt còn mơ màng: “Ba mẹ cứ căng thẳng vậy, con không muốn đi học nữa…” Cậu nói nửa đùa nửa thật, muốn trêu cha mẹ nhưng cũng phần nào thể hiện sự nhạy cảm trước căng thẳng của họ.

“Đừng nghĩ vẩn vơ, cậu còn phải thi Toán mà,” – ông Minh đáp, giọng nghiêm nhưng mềm hơn khi nhìn con.

Nhi, cô em út, nhón tay chạm vào điện thoại mẹ, tò mò hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại nhắn tin với người lạ mà cười mãi vậy?” Hằng cười, vỗ nhẹ vào vai con: “Mẹ chỉ đang làm việc thôi, không có gì đâu.” Nhưng trong lòng chị, một cảm giác lo lắng thoáng qua. Liệu rằng một ngày nọ, những bí mật nhỏ trong điện thoại sẽ khiến mọi thứ thay đổi?

Sau bữa sáng, cả nhà cùng nhau ra khỏi căn hộ. Ông Minh lái xe đưa Quân đến trường trung học, còn Hằng chở Nhi đến trường tiểu học gần nhà. Trên đường đi, họ nói chuyện đủ chuyện nhỏ nhặt: thời tiết, bài học, những người bạn. Những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường ấy lại quý giá, bởi vì ít ai nhận ra rằng chỉ một vài chi tiết nhỏ cũng có thể khiến sự bình yên bị phá vỡ.

Khi trở về nhà, ông Minh kiểm tra email công việc lần nữa, mắt nheo lại. Một email khác từ cấp trên, giọng điệu nghiêm nghị: “Cần báo cáo ngay, không được trễ.” Ông cảm thấy tim mình hơi nặng trĩu. Hằng cũng nhận cuộc gọi từ tạp chí: “Bài phỏng vấn CEO, còn một vấn đề chưa ổn, phải sửa trước trưa.”

Cả hai trao nhau một cái nhìn thoáng qua. Không lời nào được nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng, cuộc sống không chỉ có những buổi sáng bình yên như thế này. Những thử thách, áp lực và bí mật đang âm thầm chờ đợi phía trước, như một cơn bão chưa xuất hiện nhưng đã vần vũ trên đường chân trời.

Trong lúc đó, Quân và Nhi chơi đùa với nhau trên sàn phòng khách, vô tư như không hay biết gì. Tiếng cười của bọn trẻ vang lên, làm dịu đi phần nào áp lực đang treo lơ lửng trong không khí. Đó chính là hình ảnh quý giá nhất của gia đình – những khoảnh khắc bình yên trước khi mọi thứ thay đổi.

Trên bàn ăn, một chiếc điện thoại cũ của ông Minh rung lên. Ông nhìn thoáng qua màn hình, thở dài. Một tin nhắn từ một người đồng nghiệp cũ, nội dung kín đáo: “Anh Minh, chuyện cũ… liệu đã đến lúc nói ra chưa?” Chỉ một dòng tin nhắn, nhưng đủ để làm ông cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn.

Hằng nhìn chồng, hỏi nhẹ: “Có chuyện gì không?” Nhưng ông chỉ lắc đầu, giấu đi sự lo lắng. Không ai biết rằng, chính những chi tiết nhỏ này – một email, một tin nhắn, một cuộc gọi – sẽ là những viên đá đầu tiên khiến bức tường bình yên của gia đình lung lay.

Buổi sáng tiếp tục trôi đi, ánh nắng vẫn chiếu vào từng góc nhỏ của căn hộ, bất chấp những áp lực vô hình. Quân và Nhi đến trường, ông Minh và Hằng bắt đầu ngày làm việc. Tất cả vẫn như bình thường, nhưng trong lòng mỗi người, một cảm giác bất an nhẹ nhàng len lỏi.

Có thể hôm nay sẽ là một ngày bình thường. Nhưng cũng có thể, chỉ một sự kiện nhỏ, một quyết định vô tình, sẽ khiến mọi thứ thay đổi mãi mãi. Và chính khoảnh khắc bình yên trước cơn bão này, sẽ được nhớ đến như một kỷ niệm quý giá, bởi sau đó, gia đình sẽ phải đối mặt với thử thách lớn hơn bao giờ hết.

Ánh nắng vàng vẫn rải đều trên sàn gỗ, tiếng cười của bọn trẻ đã khuất sau cánh cửa, và nhịp sống hiện đại tiếp tục trôi đi. Bình yên vẫn tồn tại, nhưng chỉ là trước khi cơn bão ập tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×