những mùa hoa nhà tôi

Chương 10: Lan nhận ra giá trị nhỏ bé của gia đình


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều cuối tuần, Lan ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách, tay cầm cuốn nhật ký. Cô nhìn quanh nhà – nơi bếp núc vẫn còn vài vết vụng của mình, nơi sân vườn vẫn rực rỡ những bông hoa nhỏ mà cô cùng gia đình chăm sóc, nơi bàn ăn vẫn lưu giữ những bữa cơm đầy tiếng cười. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cô.

Lan nhớ lại tất cả những ngày vừa qua: bữa cơm vụng về nhưng tràn đầy yêu thương, những xung đột nhỏ với anh chị em, niềm vui khi tham gia bữa tiệc cùng hàng xóm, những bài học từ ông bà về truyền thống gia đình, và cả những lúc gia đình cùng nhau tìm cuốn nhật ký thất lạc. Từng khoảnh khắc tưởng chừng giản dị ấy lại dần hiện lên trong trí cô như những viên gạch xây nên nền tảng vững chắc cho trái tim cô.

Cô nhận ra rằng, gia đình không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Có những lúc cãi vã, có những lúc vụng về hay mất mát nhỏ, nhưng chính những điều tưởng như nhỏ bé ấy mới làm tình thân thêm sâu sắc. Lan thấy mình trưởng thành hơn, biết trân trọng những nụ cười, những cái ôm, những lời dặn dò và cả những ánh mắt lo lắng đầy yêu thương của cha mẹ, anh chị em và ông bà.

Lan nhớ lại bữa tiệc nhỏ của hàng xóm. Khi nhìn mọi người cười nói, vui vẻ bên nhau, cô nhận ra rằng gia đình chính là nơi giúp cô tự tin bước ra thế giới bên ngoài. Tình thân gia đình là điểm tựa, là nơi nuôi dưỡng lòng nhân hậu, sự quan tâm và khả năng yêu thương. Mỗi việc nhỏ trong cuộc sống hằng ngày – một bữa cơm, một lời hỏi han, một trò chơi cùng nhau – đều mang ý nghĩa to lớn, gắn kết mọi người lại với nhau.

Ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh nắng hoàng hôn rọi qua sân vườn, Lan thầm nhủ sẽ trân trọng từng khoảnh khắc với gia đình. Cô biết rằng dù sau này có ra sao, những giá trị nhỏ bé này sẽ luôn là kim chỉ nam dẫn đường, giúp cô đối mặt với thử thách và giữ gìn tình cảm gia đình. Lan cảm nhận được một niềm hạnh phúc giản dị mà sâu sắc, đó là sự an yên khi biết mình luôn được yêu thương và luôn thuộc về một nơi gọi là “gia đình”.

Khi bóng tối buông xuống, ánh đèn vàng ấm áp từ phòng khách chiếu lên những khuôn mặt thân quen, Lan mỉm cười. Cô cảm ơn gia đình đã luôn bên cạnh, dạy cô những bài học quý giá từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tình thân không cần những lời hứa xa vời hay những món quà to lớn, mà được xây dựng từ từng hành động, từng phút giây cùng nhau.

Lan nhắm mắt lại một chút, hít một hơi thật sâu và mỉm cười. Cô biết rằng mình đã tìm thấy giá trị thực sự của gia đình: sự quan tâm, yêu thương, sẻ chia và những khoảnh khắc bình dị nhưng đầy ấm áp. Đây là chương đầu tiên trong cuộc hành trình trưởng thành của Lan, và cô cảm thấy may mắn, hạnh phúc khi được bước đi cùng gia đình, nơi luôn chở che, động viên và tạo nên những ký ức khó quên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×